Lúc này, Hạ Thiên Hương tò mò đi tới bên cửa sổ máy bay, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ máy bay, thậm chí còn ngâm nga một bài hát, trông rất Vui vẻ.

Tô Nhược Hân mở chiếc ghế gấp bên cửa sổ máy bay ra: “Thiên Hương, ngồi xuống xem đi.”

“Vâng ạ-‘ Cô ta trẻ con ngồi xuống, sau đó chống hay tay lên cằm, đôi mắt cười cong cong: “Những đám mây đó biết bay, cứ từng đám từng đám chơi thật vui.”

“Ừ, chúng đang chơi cùng với em đó.”

“Nhưng em vươn tay ra thì không bắt được chúng, vậy sao mà chơi được?” Hạ Thiên Hương nghiêm túc hỏi.

“Khi em nhìn chúng, nghĩa là chúng đang chơi với em rồi.”

“Vậy chúng cũng đang chơi với chị ạ?”

“Ừ, cả em nữa, chúng ta đang chơi cùng nhau.”

“Chị chơi với em sao? Chúng ta chơi cái gì thế?”

Hạ Thiên Hương lập tức bị Tô Nhược Hân thu hút sự chú ý, cô ta quay đầu nhìn cô, vui vẻ như một đứa trẻ.

“Chơi mát xa được không?”

“Chơi thế nào ạ?”

“Để chị làm mẫu cho em nha, học xong thì em có thể mát xa cho chị.” Tô Nhược Hân cười nói.

“Được, chị làm mẫu đi” Hạ Thiên Hương ngoan ngoãn ngồi xuống, lúc này cô ta đã không nhận ra Tô Nhược Hân nữa, dường như cô ta không nhớ được ai cả, giống như trở về thời thơ ấu, trong đầu chỉ có chơi chơi chơi.



Tay Tô Nhược Hân đặt trên huyệt thái dương Hạ Thiên Hương, nhẹ nhàng ấn: “Chính là như vậy, nhẹ nhàng mềm mại, sau đó em chỉ cần nhìn những đám mây biết bay biết trôi nổi đẹp đẽ bên ngoài kia là được, chúng đều đang chơi với em đấy.”

“Em đang chơi cùng những đám mây, chúng thật đáng yêu.” Hạ Thiên Hương nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói, hết lần này đến lần khác.

Mà tay của Tô Nhược Hân cũng bắt đầu di chuyển không ngừng trên các huyệt vị trên đầu Hạ Thiên Hương, gần như mỗi phút đều đổi một lần. Đồng thời, cô cũng dịu dàng nói chuyện với Hạ Thiên Hương, những chuyện phiếm về trò chơi gia đình của trẻ nhỏ.

Hạ Thiên Hương cười vui vẻ: “Em không chỉ chơi với đám mây, mà còn có những đồ chơi khác phải không ạ?”

“Đúng vậy, còn có búp bê, mô hình máy bay, mô hình ô tô và có nhiều thứ khác nữa, đều là của anh trai em tặng em.”

“Vậy thì mẹ em sẽ tặng em…’ Hạ Thiên Hương nói tiếp theo lời của Tô Nhược Hân. Nhưng khi nhắc đến “mẹ”, cô ta lập tức thét lên, vùng ra khỏi Tô Nhược Hân rồi đứng dậy: “Đừng… Đừng tới đây…

Đừng châm kim… Đừng…”

Sau đó cô ta vươn bàn tay của mình về phía chiếc cổ của Tô Nhược Hân.

Từ lúc cô ta đứng dậy cho đến khi bóp cổ Tô Nhược Hân, cả quá trình cũng chỉ có hai ba giây, chị Vũ giật mình theo phản ứng có điều kiện rồi lập tức lao đến: “Cẩn thận…

Nhưng chị Vũ có nhanh hơn nữa thì cũng không bằng được Hạ Thiên Hương đang đứng ngay bên cạnh Tô Nhược Hân.

Mắt thấy bàn tay của Hạ Thiên Hương đã hạ xuống, đột nhiên Tô Nhược Hân lùi lại, trong phút chốc đã lùi về phía sau một bước, tránh khỏi bàn tay đó của Hạ Thiên Hương.

Trong tiềm thức của Hạ Thiên Hương toàn là Lục Diễm Chỉ.

Khoảnh khắc vừa rồi, nhất định trong đầu cô ta đã xuất hiện hình ảnh Lục Diễm Chi châm kim mình, thế nên mới hoảng sợ có phản ứng đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play