Giống như cảm giác năm ấy khi cô bị ba mẹ bán cho anh như một món hàng.

“Em tin anh.” Cô khẽ nói, cô tin anh.

Thế nhưng, cô càng tin đó là một lời nói dối có thiện ý.

Bởi vì, cô đã nghe lọt tai lời Lục Diễm Chỉ nói.

Bởi vì, theo các loại dấu hiệu Hạ Thiên Tường đối với cô cho thấy, Lục Diễm Chi hẳn là không nói sai, anh không dám muốn cô, đây là sự thật.

Đáp án là ba chữ này chỉ là không muốn tổn thương cô.

Bởi vì, nếu như đổi thành “anh tin em’ thì e rằng giữa anh và cô sẽ không còn mối ràng buộc tin tưởng lẫn nhau nữa.

“Đã nói là đợi em trưởng thành rồi mà.” Hạ Thiên Tường lại mở miệng.

Tô Nhược Hân nhớ rằng anh đã từng nói là đang đợi cô trưởng thành.

Đợi khi cô trưởng thành rồi, anh sẽ cho cô mọi thứ.



Đó là lời hứa của anh.

Chỉ là lời hứa hẹn đó như gió thoảng, cảm giác có thể bay đến rồi bay đi bất cứ lúc nào.

Cô cúi đầu cười nói: “Vâng, chờ em trưởng thành.”

Sau đó lập tức quay người tụ họp với chị Vũ và Hạ Thiên Hương.

Nhưng trong tích tắc quay người đó, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hạ Thiên Tường càng ngày càng xa… càng ngày càng xa…

Tô Nhược Hân không quay đầu lại, càng quay đầu lại, cảm giác cách Hạ Thiên Tường càng lúc càng xa càng mãnh liệt hơn.

Dường như, đó không chỉ là khoảng cách thực tế giữa cô và anh, mà còn là khoảng cách giữa thân phận của hai người, càng ngày càng xa.

Cảm giác đó khiến tim cô đập nhanh một cách khó hiểu.

Một bác sĩ và hai y tá từ viện điều dưỡng, còn có chị Vũ và hai vệ sĩ, cộng với Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương, một nhóm tám người đã cất cánh.

Bay đến một sân bay kiểu lớn gần “Tình Đạt” nhất, sau đó lái xe đến “Tình Đạt”.



Hạ Thiên Tường nghe theo đề nghị của cô vô điều kiện.

Hạ Thiên Hương hẳn là đã được tiêm thuốc an thần, cô ta đang ngủ say.

Lúc ngủ Hạ Thiên Hương rất yên tĩnh.

Lúc cô ta chìm vào giấc ngủ cũng là lúc những người đi cùng cô ta thanh nhàn nhất.

Ngoài chị Vũ ra, Tô Nhược Hân không quen biết những người khác.

“Cô Tô, cô giỏi thật. Cô vừa đưa ra kế hoạch chẩn đoán điều trị, anh Hạ đã đồng ý ngay. Hì hì hì, không ngờ tôi cũng có thể hưởng ké cô. Cô biết không, tối hôm qua tôi đã nhận được tiền lương tháng này rồi: Khi chị Vũ nói về tiền lương, mặt cô ta tươi như hoa, lương không chỉ cao mà còn được phát sớm.

“Đó là bởi vì chị là một bác sĩ thật lòng muốn tìm phương pháp điều trị cho bệnh nhân.” Ngẫm lại lúc đầu, nếu như không phải cô phát hiện ra bệnh trĩ của chị Vũ thì chị Vũ đã không dẫn cô đến chẩn bệnh cho Hạ Thiên Hương.

Chị Vũ quả thật đúng là người thật tâm thật ý lo nghĩ cho bệnh nhân, đó không thể là giả vờ.

“Tôi thấy cô gái đó rất đáng thương, cô ấy còn quá trẻ. Bây giờ nghĩ lại, xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt, con gái xinh đẹp luôn bị bọn đàn ông xấu để mắt tới rồi nhớ thương, vẫn là bình thường một chút thì tốt hơn, không phô trương lộ liễu sống một cuộc đời bình an.”

“Vậy chị thấy tôi có xinh đẹp không?” Tô Nhược Hân cười hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play