“Con bé còn có thể vui vẻ được sao?” Hạ Thiên Tường hoàn toàn không thể tin tưởng khả năng này.

Trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh điên cuồng trong thời gian gần đây của Hạ Thiên Hương.

“Sẽ có thể! Chỉ cần che đậy đoạn ký ức ngắn ngủi kia trong trí nhớ của cô ấy một cách triệt để thì sẽ có thể!” Cô đã nghĩ ra biện pháp rồi. Đây là một loại hình thử nghiệm hoàn toàn mới. Hơn nữa từ trước tới nay, cô chưa từng thử nghiệm phương pháp chữa trị này ở cơ thể người.

Bắt đầu từ khi Hạ Thiên Tường đánh mất miếng ngọc, cô đã dần học cách thông hiểu tường tận những kiến thức y học hiện có trong đầu nên chỉ cần có thể cứu được một người thì cô sẽ cứu ngay người đó.

Cho dù không phải là Hạ Thiên Hương mà là một cô gái khác gặp phải chuyện bi thảm như vậy, cô cũng sẽ nghĩ cách chữa trị.

Bi thảm tột cùng.

Cô không thể tưởng tượng được cảnh tượng Hạ Thiên Hương khóc lóc van xin mẹ buông tha cho mình. Chắc chắn trong giây phút đó, Hạ Thiên Hương đã vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng những chuyện này đều là chuyện trong gia đình Hạ Thiên Tường.

Mà chuyện gia đình là thứ khiến một người cảm thấy bất lực nhất.

Ví như nhà họ Tô là những người khiến cô bất lực nhất.



Cô luôn căm hận việc bản thân mang họ Tô, nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ ra tay tàn nhẫn với người nhà họ Tô.

Chỉ vì cô họ Tô.

Đó là sự thật từ trong xương cốt và không thể nào thay đổi.

Xe của Phương Tấn không chạy đến biệt thự Mộng Ngữ mà đậu dưới tòa chung cư.

Vì trời sắp sáng rồi.

Và vì Tô Nhược Hân sắp phải rời khỏi thành phố TẾ Cô muốn thu dọn đồ đạc và rời đi, nhưng điều quan trọng nhất là Phương Tấn hiểu rõ rằng: Khi đó, Hạ Thiên Tường đã bất chấp vết thương trên người và muốn lái trực thăng đến gặp Tô Nhược Hân cũng là vì anh muốn ở bên cạnh cô trước khi cô đi, càng lâu càng tốt.

Có thể ở cạnh cô bao lâu thì anh sẽ kề cận cô bấy lâu.

Tầng 28.

Tô Nhược Hân nhấn con số kia rồi ngây người nhìn số tầng trong thang máy không ngừng tăng lên.

Đến khi nó dừng lại, cô cũng không rời mắt.



Cô vẫn xem nơi đây là nhà của mình.

Đây cũng là nơi mà Hạ Thiên Tường xem là ngôi nhà của anh.

Vì vậy, chỉ cần điều kiện cho phép, anh luôn luôn tới đây để qua đêm.

Và cô dường như đã quen với việc qua đêm với anh.

Mang hành lý về rồi lại mang đi.

Cô rất ít động tới chúng.

Khi nằm xuống cùng anh, Tô Nhược Hân bèn rúc vào lòng anh một cách chặt chẽ: “Nhớ bảo bác sĩ đổi thuốc cho anh nhé.”

“Ừm”

“Ngủ đúng giờ.”

“Ừm”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play