Hạ Thiên Tường mím môi, đen mặt không nói câu nào.

Họ Liêu là một tên yêu râu xanh, một tên háo sắc.

Lục Diễm Chi bị dụ, còn kéo theo cả Hạ Thiên Hương.

Hai người phụ nữ của nhà họ Hạ đều bị lừa.

Nếu còn liên luy thêm cả Tô Nhược Hân nữa…

Tô Nhược Hân buồn cười nhìn vẻ mặt âm u của Hạ Thiên Tường: “Ông ta không dụ được em đâu, nhất là khi anh đi cùng em, không chỉ ông ta không dám mà cả em cũng không dám, một khi em không dám thì ông ta sẽ không có cơ hội, có đúng không?”

“Ha ha.” Nghe thấy câu này của Tô Nhược Hân, lông mày Hạ Thiên Tường hơi giãn ra, khoé môi nở nụ cười, cuối cùng cả khuôn mặt điển trai tỏa sáng.

“Rốt cuộc có được không?” Cô cứ cảm thấy có mấy câu Lục Diễm Chi không nói cho Hạ Thiên Tường biết, cũng không tiện nói với Hạ Thiên Tường.

Còn về Hạ Thiên Hương, bắt đầu từ khi cô ta phát điên, có rất nhiều điều cô ta không thể nói được.

“Được, anh đi cùng em”

Năm từ, bốn từ sau cùng mới là trọng điểm.



Trừ khi anh đi cùng cô, nếu không anh sẽ không để cô gặp Liêu Diên.

Tiếp tục châm cứu.

Tô Nhược Hân trò chuyện với Hạ Thiên Tường câu được câu không, như vậy có thể khiến hạ Thiên Tường giảm sự chú ý đến sự đau đớn trên vết thương.

Tuy anh không để lộ ra biểu cảm đau đớn gì, nhưng cô biết anh đang đau.

Cũng may, Phương Tấn đến rất nhanh, chỉ mất một tiếng đã đến nơi.

Khi nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, Tô Nhược Hân chỉ lướt qua đã đi ra ngoài, nhận lấy lươn đã nghiền thành bột trong tay Phương Tấn, không thể không nói tốc độ của Phương Tấn rất nhanh: “Tiệm thuốc chế biến à?”

“Ừ”” Nếu không thì không thể nào nhanh thế được, biết vết thương của Hạ Thiên Tường nghiêm trọng, Phương Tấn cũng sốt ruột.

Tô Nhược Hân nhận lấy, nghiêm túc ngửi thử, thấy không có mùi nào khác lạ mới xoay người đi vào biệt thự: “Anh ở lại đây, lát nữa tôi muốn đi gặp một người.” Cô muốn gặp Liêu Diên ngay trong đêm.

Phương Tấn khẽ gật đầu nhìn bóng dáng Tô Nhược Hân, nhưng không biết có phải do ở cạnh Hạ Thiên Tường ngày càng lâu không, cô toát lên khí thế cứng cỏi, ngày càng có cảm giác giống Hạ Thiên Tường. Đây là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, mà Tô Nhược Hân gần Hạ Thiên Tường nên càng ngày càng giống anh sao?

Bên kia, Tô Nhược Hân quay vê phòng khách, lúc nhìn Hạ Thiên Tường cô càng đau lòng hơn.

Gô chỉ đi ra ngoài lấy lươn có một lát mà Hạ Thiên Tường đã ngủ rồi.



Thật sự ngủ thiếp đi.

Phải buồn ngủ đến mức nào chứ.

Mấy ngày cô mất tích, không có lúc nào anh ngủ được.

Tô Nhược Hân không đánh thức Hạ Thiên Tường, mà cố gắng nhẹ nhàng rút toàn bộ kim bạc ra, sau đấy cắt băng gạc trên miệng vết thương của Hạ Thiên Tường ra.

Cuối cùng rắc bột lươn lên rồi băng bó.

Lúc cô làm xong tất cả, Hạ Thiên Tường vẫn còn ngủ.

Nghe tiếng hít thở đều đều của anh, cô thậm chí còn không nỡ đánh thức anh.

Gó lẽ là do anh biết cô đang ở bên cạnh, thế nên dù có đang châm cứu anh cũng ngủ yên.

Nhưng nhìn thời gian đã rạng sáng rồi, không đi nữa là trời sẽ sáng.

Chuyến bay sáng mai, cô thật sự không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa.

“Hạ Thiên Tường, em đỡ anh lên xe ngủ được không?” Cô dịu dàng hỏi anh, dù có không đành lòng đến đâu, bệnh của Hạ Thiên Hương nhất định phải chữa, cho dù có trái lời Hạ Thiên Tường, cô cũng muốn chữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play