Chúc Hứa rất hiểu chuyện, cậu bé ngoan ngoãn ngồi đó không nhúc nhích.

Bên kia Dương Mỹ Lan đã nắm chặt tay xe từ lâu, lúc thì đưa mắt nhìn con đường phía trước xe, lúc thì lại nhìn chiếc xe đang đi với tốc độ chóng mặt đuổi theo phía sau qua gương chiếu hậu.

Nhưng lái được một lúc, cô ta đã nhận ra chiếc xe phía sau bị bỏ xa một đoạn rồi.

Đây là khoảng cách mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Phát hiện này khiến cô ta vui đến mức lập tức quên đi việc mình vẫn còn váng đầu do lái xe nhanh.

“Tô Nhược Hân, cậu đã kéo dài được khoảng cách với chiếc xe kia rồi, cậu giỏi thật đấy.”

Tô Nhược Hân nhìn gương chiếu hậu rồi tiếp tục lái xe, bấy giờ cô mới bớt căng thẳng được chút xíu: “Mỹ Lan, nhắn tin cho Hạ Thiên Tường, nói với anh ấy có người bám theo chiếc xe của chúng ta, thậm chí còn muốn đâm chúng ta.”

Nếu như không phải vừa rồi cô và Dương Mỹ Lan cùng nhau phát hiện ra, cô phản ứng nhanh thì e là hai xe đã đâm vào nhau rồi.

“Được.” Lúc này Dương Mỹ Lan mới nghĩ ra, so với ‘Tô Nhược Hân đang lái xe, báo nguy chính là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện giờ của mình.

Không kịp nhắn tin nữa, cô ta sợ mình nhắn tin Hạ Thiên Tường không đọc được trả lời muộn thì sẽ lỡ mất thời gian thông báo tốt nhất, cho nên cô ta quyết định gọi luôn cho Hạ Thiên Tường.



Cũng may Hạ Thiên Tường nghe máy rất nhanh: “Dương Mỹ Lan, lại có chuyện gì nữa?”

“Này Hạ Thiên Tường, xảy ra chuyện lớn rồi, có người bám theo xe của chúng tôi, muốn đâm xe, muốn mưu sát chúng tôi.”

Chì cần là tai nạn xe do con người gây ra thì đó là muốn mưu sát.

Cô ta không nói quá một chút nào.

“Bảo Nhược Hân ổn định tốc độ xe, cô ấy làm được.’ Hạ Thiên Tường chỉ trả lời đúng một câu rồi cúp máy.

“Tô Nhược Hân, cậu nghe thấy rồi chứ?”

“Tớ có thể.” Tô Nhược Hân gật đầu.

Cô nhất định phải làm được.

Bởi vì bây giờ mạng sống của Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan đều nằm trong tay cô.

Nếu cô bỏ xe, dù là tốc độ đi bộ cô cũng không sợ bị bất cứ ai đuổi kịp.



Nhưng Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan chắc chắn sẽ bị bắt.

Đây là điều cô sẽ không bao giờ cho phép xảy ra.

Lần này lái xe không thể so với cuộc đua trên đường đua lần trước, đó là trên đường đua, còn lần này là ở ngay trên đường.

Là con đường lớn thật sự.

Cô không ngờ lần đầu tiên lái xe trên đường mà không có Hạ Thiên Tường lại là vào tình huống bị người ta đuổi giết.

May mắn là cô đang lái một chiếc xe đua, nếu không chắc chắn sẽ không có cách nào thoát khỏi những chiếc xe phía sau kia.

Tốc độ điên cuồng là vì cô không muốn Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan rơi vào tay người khác.

“Nhược Hân, cậu có thể chậm lại một xíu, chiếc xe kia không đuổi kịp chúng ta đâu.”

“Không được.” Tô Nhược Hân vẫn không dám chậm lại, nếu cô thật sự thả chậm sẽ bị đối phương cách đó không xa đuổi kịp, vậy khi cô vào biệt thự thì đối phương cũng đuổi theo đến biệt thự, sau đó ba người họ vẫn sẽ không an toàn, rất không an toàn.

Đó là cảm giác cừu vào miệng cọp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play