“Vậy nên tình trạng bây giờ của Hạ Thiên Hương không chỉ là vì bị kích động mà còn vì con bé bị tiêm” Hạ Thiên Tường khế rùng mình, chỉ mới tưởng tượng tới cảnh Hạ Thiên Hương bị tiêm thôi mà anh đã không chịu nổi rồi.
“Đúng thế” Tô Nhược Hân chỉ đành gật đầu.
Cô buộc phải thành thật nói hết tất cả những gì cô nhìn ra được lúc này với Hạ Thiên Tường, để anh hiểu rõ tình hình của Hạ Thiên Hương.
Như vậy mới có thể dân dần chữa khỏi cho Hạ Thiên Hương.
Vì căn bệnh của Hạ Thiên Hương, một khi mắc phải thì không thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai, không phải là cô ta uống thuốc một lần là có thể chữa được.
Căn bệnh này cần có thời gian.
“Có thể chữa được?” Giọng Hạ Thiên Tường run lên khi anh hỏi câu này.
Ánh mắt anh khi anh nhìn cô có một nỗi sợ hãi mà ngay cả cô cũng cảm giác được.
Đây là điều mà cô chưa từng thấy ở Hạ Thiên Tường.
Trong tiềm thức của cô, từ trước tới nay Hạ Thiên Tường chưa từng biết sợ hãi.
Cho dù là chuyện gì thì khi đến tay anh, anh cũng có thể xử lý sạch sẽ.
Nhưng bây giờ liên quan tới Hạ Thiên Hương, liên quan tới người thân quan trọng nhất của anh, nếu như cô nói rằng không thể chữa được bệnh của Hạ Thiên Hương thì e rằng anh sẽ không chấp nhận được ngay.
Nhưng sự thật là tạm thời cô thật sự không thể nào chữa khỏi hoàn toàn bệnh của Hạ Thiên Hương.
Nhưng cô tin rằng chỉ là tạm thời mà thôi.
Sớm muộn sẽ có một ngày cô có thể chữa khỏi bệnh của Hạ Thiên Hương.
“Có thể chữa được.” Tô Nhược Hân mỉm cười, sau đó Hạ Thiên Tường lập tức thả lỏng cơ thể vốn đang cứng đơ của mình.
“Được, vậy anh giao Thiên Hương cho em.”
“Anh không sợ mẹ anh phản đối sao?” Tô Nhược Hân biết trước đây Hạ Thiên Tường không mời cô tới hoàn toàn là vì có Lục Diễm Chỉ ở đây.
Điều đó cũng trá hình nói với cô rằng bây giờ Lục Diễm Chi vô cùng phản đối sự tồn tại của cô.
“Anh sẽ sắp xếp.”
“Được rồi, lát nữa em sẽ kê thuốc cho Thiên Hương, chỉ cần hàng ngày uống thuốc đúng giờ thì di chứng của mũi tiêm kia sẽ dần dần biến mất.”
“Ý em là gốc rễ căn bệnh của Thiên Hương, thứ cần chữa trị trước tiên là loại bỏ ảnh hưởng của mũi tiêm kia sao?”
“Đúng thế.” Vậy nên việc truyền nước biển và tiêm thuốc an thần ở viện điều dưỡng căn bản không có tác dụng gì, chỉ có thể tạm thời thuyên giảm mà thôi, tuyệt đối không điều trị dứt điểm được.
Nhưng thực sự việc điều trị dứt điểm quá khó.
Tô Nhược Hân nhớ viên ngọc của Hạ Thiên Tường rồi.
Thực sự rất nhớ.
Tiếc là viên ngọc anh đeo trên cổ vẫn là một viên ngọc giả, cô biết điều đó.
“Tô Nhược Hân, Triệu Giai Linh…” Ở phía bên kia, Hạ Thiên Hương vẫn đang lẩm bẩm hai cái tên này với vẻ mặt sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT