“Cô muốn học… học trang điểm á?” Phản ứng đầu tiên của Trần Minh là cô gái này muốn học trang điểm, để rồi cướp việc làm ăn của anh ta…

“Ừ, trước đây tôi không biết trang điểm, nhưng bây giờ tôi muốn học một chút xem kiểu trang điểm nào phù hợp với bản thân, được chứ?” Tô Nhược Hân ngại ngùng hỏi. Đúng là cô rất thích Trần Minh trang điểm cho mình. Trần Minh trang điểm xong cô càng nhìn càng thấy đẹp càng thấy thích.

“Cô chỉ muốn tự trang điểm cho bản thân hả?”

Nghe đến đây, Trần Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra không phải là Tô Nhược Hân muốn cướp mối làm ăn của anh ta mà là chỉ muốn thay đổi bản thân mình một chút mà thôi.

“ừ”

“Được chứ, bao giờ thì cô muốn bắt đầu học?”

“Bây giờ luôn được không?” Tô Nhược Hân tưởng tượng ra vẻ mặt bất ngờ của Hạ Thiên Tường trước vẻ đẹp của cô vào buổi tối, sau khi thấy cô trang điểm. Thế là cô lại càng mong đợi hơn.

“Không thành vấn đề. Bây giờ tôi gửi địa chỉ cho cô ngay. Cô cứ qua đây là được.”

“Được, cảm ơn anh nhé.” Nghe Trần Minh đồng ý, Tô Nhược Hân vui vẻ xoay một vòng ngay tại chỗ.

“Tô Nhược Hân, cậu nói xem vì sao Hạ Thiên Tường mãi không vượt qua ranh giới cuối cùng của cậu vậy?” Mặc dù Tô Nhược Hân đã nhỏ nhẹ giải thích rồi nhưng Dương Mỹ Lan cứ không tin.

Vừa nhìn đã biết rõ Hạ Thiên Tường là một người đàn ông rất bình thường. Cô ta vẫn luôn cho rằng nếu Hạ Thiên Tường không tóm lấy Tô Nhược Hân thì nhất định là do bản thân Tô Nhược Hân không đồng ý.

Nhưng nhìn vào dáng vẻ cố gắng của Tô Nhược Hân thì chắc chắn không phải là vấn đề của Tô Nhược Hân nữa rồi, mà là vấn đề của Hạ Thiên Tường.



Tô Nhược Hân đập mạnh lên vai Dương Mỹ Lan một cái: “Mỹ Lan, nếu cậu mà dám tiết lộ với Hạ Thiên Tường những lời hôm nay tớ nói với cậu, thì sau này tớ sẽ không làm bạn với cậu nữa.”

“Không đâu, tuyệt đối không, tớ dám phản bội cậu bao giờ chứ? Không thể nào.”

Tô Nhược Hân trừng mắt, liếc cô ta một cái: “Có muốn tớ nhắc cho cậu nhớ rõ một chút không? Chỗ thác nước kia…”

“Rồi rồi rồi, tớ sai rồi, từ nay về sau tớ không dám nữa. Tô Nhược Hân, cậu cứ xem sau này tớ thể hiện thế nào đi. Vậy là được rồi chứ?” Dương Mỹ Lan ra vẻ đầu hàng ngay lập tức. Lần ở thác nước đó, đúng là cô ta bán Tô Nhược Hân đi thật, bán cho Hạ Thiên Tường ấy mà.

Tô Nhược Hân lại đấm một cái lên vai cô ta: “Chưa được. Sau này ngày nào tớ cũng sẽ theo dõi xem cậu thể hiện thế nào, sẽ để ý đến cái đứa phản bội là cậu mọi lúc mọi nơi. Tớ đây là một lần bị rắn căn, mười năm sợ dây thừng thôi. Nếu không phải hôm nay, lúc tớ ở trên xe bus lại trùng hợp nhận được cuộc gọi của cậu, thì tớ cũng không có ý định đi dạo phố với cậu đâu.”

“Tổ tông à, tớ sai rồi được chưa? Cậu đừng nói nữa mà.” Dương Mỹ Lan bày ra dáng vẻ mình đã biết mọi lỗi lầm của mình rồi.

Lúc này Tô Nhược Hân mới buông tha cho cô ta: “Tớ đi học trang điểm với nhà tạo mẫu đây, tạm biệt nhé.”

“Tớ có thể đi cùng cậu không?” Dương Mỹ Lan giữ chặt Tô Nhược Hân, nhất quyết muốn đi cùng.

Dù sao thì cũng đang trong kỳ nghỉ hè, vê nhà cô ta cũng chỉ xem phim, đọc tiểu thuyết mà thôi. Cô ta rất tò mò về những nhà tạo mẫu này.

Cô ta còn nhỏ, bây giờ mới tốt nghiệp trung học nên trước kia vẫn luôn được cha mẹ bảo bọc. Rất ít khi cô ta tham gia tiệc tùng của xã hội thượng lưu.

“Được, đi thôi.” Tô Nhược Hân cũng không phản đối, thêm bạn thêm vui mà. Cô vẫn còn nhớ trước kia lúc Trần Minh trang điểm cho mình, cô đã chán đến nỗi suýt nữa ngủ quên mất hai lần.

Rất nhàm chán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play