“Đúng, cô muốn gì tôi sẽ cho cô thứ đó, chỉ cần †ừ nay về sau cô không dây dưa với tôi nữa là được.”
Giọng điệu Ngô Dịch An cực kỳ lạnh, hệt như được tôi luyện trong băng hàn.
“Hừ, đúng là gieo gió thì gặt bão, Tô Nhược Hân người ta tốt bụng như vậy, thế mà cả chiều phải một mình chuyển hơn mười thùng nước muối sinh lý và glucose. Nếu là tôi ấy hả, tôi sẽ không chuyển đâu.
Tôi là y tá, đâu phải nhân viên bốc vác, Mạnh Tiệp Dư chỉ thích ỷ mạnh hiếp yếu thôi, đúng là đồ không biết xấu hổ.”
“Cô ta ỷ vào việc phó giám đốc Ngô si mê mình, biết mình có phó giám đốc Ngô làm chỗ dựa nên mới dám bắt nạt Tô Nhược Hân như vậy, nếu cô ta không leo lên giường phó giám đốc Ngô, khiến phó giám đốc Ngô mê mệt cô ta đến điên đảo, thử hỏi cô ta có gan làm thế không?”
“Hóa ra là xe công cộng, tôi dám chắc cô ta không chỉ trèo giường phó giám đốc Ngô thôi đâu, nhất định là có mấy người đàn ông khác nữa lận.”
“Chậc, loại xe công cộng này vừa tới gần, tôi đã thấy tởm chết đi được rồi. Mấy cô đừng vì ghét cô †a mà kéo đám đàn ông chúng tôi xuống nước nhé, không phải ai cũng thích lái xe công cộng đâu.” Bác sĩ Giang đứng bên cạnh liếc cô y tá nữ vừa thốt ra câu kia.
“Ha ha ha, bác sĩ Giang, tôi đâu có nói anh, anh đừng ngồi theo số ghế như vậy chứ, tôi là đang nói mấy người đàn ông khác mà.”
“Do mấy người đàn ông đó không có mắt thôi.”
Bác sĩ Giang lại hờ hững bồi thêm một câu.
Lúc nói câu này, giọng anh ta không cao không thấp, hoàn toàn không giống đang xì xào bàn tán.
Nghe vậy, phó giám đốc Ngô vô thức ngẩng đầu nhìn bác sĩ Giang, những lời này của bác sĩ Giang rõ ràng là đang ám chỉ ông ta chính là thằng đàn ông không có mắt đây mà: “Cái tên họ Giang kia, nói chuyện có đức chút đi, mấy chục năm rồi mà vẫn chỉ là một bác sĩ tầm thường, quả nhiên cũng có lý do của nó.”
“Nhân quả luân hồi, phó giám đốc Ngô, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông như vậy, từ nay về sau, trong mắt tôi, ông chẳng là cái cóc khô gì cả.” Bác sĩ Giang tức giận đáp trả, anh ta ghét nhất là loại đàn ông mặt người dạ thú ỷ bản thân có quyền cao chức trọng nên tối ngày đi chơi gái.
Tóm lại một câu, anh ta cảm thấy chướng tai gai mắt.
“Cậu mới chẳng là cái cóc khô gì.” Lúc này phó giám đốc Ngô còn chưa giải quyết xong với Mạnh Tiệp Dư đã bị bác sĩ Giang thọc gậy, nhất thời lửa giận bừng bừng.
“Ông..” Bác sĩ Giang vừa hét lớn vừa xông về phía phó giám đốc Ngô.
Nhưng anh ta mới bước được một bước thì đã bị người khác cản lại.
Kế đó, lúc mọi người còn đang trợn mắt kinh ngạc nhìn con người âm thầm xuất hiện như rơi từ trên trời xuống này, tiếng cười khe khẽ của ông ta bỗng vang lên bên tai: “Giang Chí Thanh, từ hôm nay trở đi, cậu chính là phó giám đốc của phòng khám, đợi khi nào chi nhánh ở phía tây khai trương, giám đốc Vương sẽ được điều qua đó, còn cậu sẽ chính thức thay thế vị trí của giám đốc Vương, trở thành giám đốc mới nhậm chức của phòng khám này.”
“Bác sĩ Mạc, chuyện này…’ Sau khi nghe xong những lời Mạc Tử Đơn nói, bác sĩ Giang đờ ra vì kinh ngạc. Anh ta có mơ cũng không ngờ sẽ có ngày mình được thăng lên làm giám đốc của phòng khám.
Tựa như những gì Ngô Dịch An từng nói, anh ta là một người không có nguyên tắc.
Cũng vì vậy mà lúc trước, xém chút nữa anh ta đã từ chối sử dụng đơn thuốc mà Tô Nhược Hân kê cho bệnh nhân.
Cũng may, cuối cùng anh ta vẫn đồng ý cho Tô Nhược Hân kê đơn, để Tô Nhược Hân cứu chữa cho.
ông cụ kia.
“Tôi nói anh là giám đốc thì anh chính là giám đốc, chỉ là hiện tại anh vẫn phải nhẫn nại hai ba hôm vì mấy ngày nữa mới có lệnh điều động giám đốc Vương sang chỉ nhánh mới, chứ bây giờ tình hình thi công bên đó vẫn còn thiếu một chút mới xong.” Mạc Tử Đơn mỉm cười trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT