Cũng vào lúc này, trong đầu vụt thoáng qua những điều buổi chiều Tô Nhược Hân đã nói trong nhà kho, rằng sớm muộn gì cô ta và phó giám đốc Ngô cũng phải quỳ xuống cầu xin cô quay lại phòng khám.

Chẳng lẽ Mạc Tử Đơn gọi điện đến để yêu cầu cô †a và phó giám đốc Ngô quỳ xuống trước Tô Nhược Hân và cầu xin Tô Nhược Hân trở lại phòng khám sao?

Chủ nhiệm Mạnh không dám nhận.

Nhưng tiếng chuông điện thoại di động giống như đòi mạng khiến tay cô ta run lên bần bật, sau đó trong lúc không kịp đề phòng, cô ta đã nhận cuộc gọi của Mạc Tử Đơn.

Thấy đã nhận cuộc gọi, cô ta hốt hoảng đành phải nghiến răng nói: “Chào bác sĩ Mạc”.

“Mạnh Tiệp Dư, tôi không quan tâm đến sự bẩn thỉu của cô và Ngô Dịch An, tôi cũng lười truy cứu, vì chuyện đó sẽ tự có người nhà của các người truy cứu, tôi chỉ muốn hỏi cô, là cô đã xúi giục Ngô Dịch An sa thải Tô Nhược Hân đúng không?”

“Không phải đâu, chính Ngô Dịch An coi thường Tô Nhược Hân và sa thải cô ta vì cho rằng Tô Nhược Hân không nghiêm túc, cũng như dùng thủ đoạn gian xảo trong công việc.” Mạnh Tiệp Dư vội vàng giải thích, thời điểm này đã hoàn toàn hỗn loạn, nếu cảm thấy cô ta và phó giám đốc Ngô đã sa thải Tô Nhược Hân, có vẻ như Mạc Tử Đơn sẽ không tha cho hai người bọn họ đâu.

“Ông ta nói Tô Nhược Hân giờ thủ đoạn ư? Nhưng cô ấy chưa bao giờ ra ngoài bệnh viện đối diện để dạo chơi trong giờ làm việc. Thay vào đó không phải cô và Ngô Dịch An vào lúc này nên ở lại phòng khám ư, sao lại chạy đến bệnh viện cách vách để phát trực tiếp thế? Giờ này vẫn chưa tan làm cơ mà.”

Bị Mạc Tử Đơn chất vấn hết câu này đến câu khác khiến Mạnh Tiệp Dư sợ hãi đến phát khóc, hiện tại cô ta thực sự không thể mất công việc này, phúc lợi ở phòng khám của Mạc Tử Đơn tại thành phố T rất tốt, lương thậm chí còn cao hơn cả ba bệnh viện đứng đầu.

“Bác sĩ Mạc, tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi, ông đừng sa thải tôi được không, sau này tôi nhất định sẽ lấy công chuộc tội cố gắng làm việc.”

“Đưa Tô Nhược Hân quay trở lại phòng khám làm việc trước đã, sau đó sẽ xử lý hai người các cô sau.”

Mạc Tử Đơn nói rồi dứt khoát cúp máy.



Khi Mạnh Tiệp Dư nghe thấy giọng nói tắt lịm trên điện thoại mình thì đã gân như ở trên bờ vực suy SỤP.

Cô ta rõ ràng chỉ muốn Tô Nhược Hân giúp một người họ hàng mà cô ta đưa vào phòng khám làm lao công lau sạch giúp sàn nhà bẩn thỉu, tại sao lại thành ra thế này chứ?

Cô ta bị đánh bị ngã, bây giờ thanh danh đã hoàn toàn bị hủy hoại, sau này đi đâu cũng sẽ bị người ta mắng mỏ sau lưng.

Sao cô ta lại khổ thế chứ.

Suy cho cùng, tất cả là họa do người họ hàng chết tiệt đó gây nên.

Đã không biết hành nghề y nhưng lại nhất quyết muốn đến phòng khám của Mạc Tử Đơn, cuối cùng lại không thể làm loại công việc như dọn dẹp bãi nôn này, cứ luôn bắt cô ta phải đến xử lí hậu quả.

Bây giờ thì hay rồi, ngay cả công việc của cô ta cũng không giữ được.

Cô †a càng nghĩ càng thấy tức, thế nên gọi thẳng đến cho người họ hàng, không đợi đầu dây bên kia lên tiếng đã mắng thẳng: “Đều do bà cả, nếu không phải một người nhân viên quét dọn vệ sinh như bà khăng khăng đẩy công việc của mình cho người khác, thì tôi phải đến mức đi tìm Tô Nhược Hân giúp bà không? Chính bà là người khiến tôi bây giờ mất việc và mất hết mọi thứ, bà hãy đi chết đi.”

Sau khi mắng xong cô ta cúp luôn điện thoại, nhưng cơ thể Mạnh Tiệp Dư lại càng run dữ dội hơn.

Cô ta ngồi trên cầu thang, giờ phút này đã không dám nhìn vào điện thoại nữa.

Nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong ngây ngốc, cô ta muốn nghĩ cách cứu vãn mọi thứ, nhưng cô ta không nghĩ ra cách nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play