Thiên Lê.

Trong truyện này, nhân vật phản diện lớn nhất chỉ có vua xác sống, ngoại hình so với người bình thường không hề có chút khác biệt nào, nếu như không phải là hắn ta tự nói mình là xác sống thì tuyệt đối không ai nhận ra hắn là một xác sống cả.

Chỉ huy đoàn xác sống tấn công vào khu căn cứ mấy lần, ngoài căn cứ mà nữ chính đang ở ra, những căn cứ còn lại cơ bản đều bị hủy diệt hết.

Cho đến cuối cùng, tất cả loài người liên kết lại, dưới sự chỉ huy của nữ chính, cuối cùng cũng tóm sống thành công tên đó.

Để nghiên cứu sự khác nhau giữa vua xác sống và những tên xác sống khác, người ta đem nhốt hắn vào phòng thí nghiệm để tiến hành nghiên cứu. Nghiên cứu thế nào không ai biết nhưng quá trình đó chắc chắn chẳng hề tốt đẹp gì, cuối cùng hắn nổi điên lên, cả phòng thí nghiệm đều bị hắn điên cuồng phá nát chẳng còn một thứ gì.

Thời Sênh đọc lướt qua vài lần rồi lại nhìn chằm chằm vào tên xác sống cạnh mình.

Cái thứ nhà ngươi tương lai sẽ là vua xác sống sao?

Bản cô nương lại đi cho một tên vua xác sống ăn?

Lại còn phải dẫn dắt, chỉ huy hắn kiến lập trật tự thế giới mới, bảo vệ nền hòa bình thế giới… Đúng là vô vị! Bản cô nương từ chối!

Thời Sênh khẽ chuyển động mắt, từ sâu trong đáy lòng đã có quyết định.

“Thay đi, không được tấn công Bạch Hổ, nếu không ta táng chết nhà ngươi!” Thời Sênh ném một bộ quần áo sạch sẽ vào người Thiên Lê.

“A a!” Thiên Lê nhìn Bạch Hổ, rồi lại quay sang nhìn Thời Sênh, “A a!”

Thời Sênh thay xong quần áo, bước ra thấy Thiên Lê vẫn còn đang thay, cơ thể của thiếu niên vẫn còn rất non nớt chẳng có gì đáng xem cả, có điều trên lưng hắn là một loạt những vết sẹo đan chồng chéo lên nhau khiến Thời Sênh nhìn xong bỗng cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Những vết sẹo đó nhìn có vẻ đã có từ rất lâu rồi, chúng gớm ghiếc bá chiếm lấy toàn bộ phần lưng của hắn.

Trên vị trí bả vai của hắn còn có một hình xăm, cô đang kỳ quái, muốn nhìn kỹ thì Thiên Lê đã mặc áo lên và duỗi tay tụt quần xuống.

Thời Sênh chưa kịp di chuyển tầm mắt đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh lúc đó.

Thời Sênh: “…” Mù mắt rồi!

Bình thản di chuyển hướng nhìn, đợi lúc Thiên Lê mặc quần áo xong, Thời Sênh mới từ từ bước đến nói: “Hôm nay ngươi gác đêm, có người đến nhớ gọi ta dậy, nhớ là không được tấn công con người.”

Cô quả thực không dám chắn chắn cái tên này nếu nếm phải máu người liệu có giữ được bình tĩnh nữa không?

Thiên Lê hướng cái nhìn mịt mùng, mơ hồ về phía Thời Sênh một lúc rồi gật gật đầu.

Thời Sênh ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc, ở trong cái thế giới nguy hiểm như thế này, cô tự nhiên sẽ không thể ngủ sâu đến mức không biết trời đất là gì được.



Thiên Lê đứng ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm thẳng vào cô. Thời Sênh cuộn chăn lại rồi ngồi bật dậy, giọng gắt gỏng: “Ngươi đứng đây làm cái gì, muốn dọa chết ta à?”

“A a… ôm…” Thiên Lê dang rộng hai cánh tay.

Thời Sênh: “…”

Cô lặng lẽ đứng dậy, đưa tay ôm lấy Thiên Lê, móng tay dài vừa lạnh ngắt vừa thô cứng của hắn từ cổ cô lướt xuống, Thời Sênh suýt chú nữa đã xách kiếm lên mà chặt nó đi.

Thế nhưng Thiên Lê hình như biết Thời Sênh không thích mình dùng móng tay chạm vào người cô nên chỉ trong chốc lát, hắn liền di chuyển móng tay tay, không cho chúng chạm vào cơ thể của Thời Sênh nữa.

Hắn yên lặng ôm một lúc rồi như thỏa mãn buông lỏng Thời Sênh, lui về ngồi phía cạnh cửa sổ.

Thời Sênh cười ra nước mắt, đây là cái quái gì vậy?

Cái thói quen này cũng không biết làm thế nào mà hình thành, lúc trước chỉ ôm một lát, sau này càng ôm thì càng lâu…

“Bịch…” Tiếng động cơ xe từ bên ngoài vọng lại, Thời Sênh đi đến trước cửa sổ hướng mắt ra bên ngoài.

Nơi cô chọn ở lại là một gian nhà khá cao gần cổng làng, lúc này đứng ở cửa sổ là có thể nhìn thấy toàn bộ phía ngoài cổng.

Có vài chiếc xe sử dụng trong quân đội đang tiến vào, bọn họ dừng xe ở đầu làng, sau đó một vài người xuống xe và đi vào bên trong.

Phía xe có chút ánh sáng, Thời Sênh vừa nhìn đã có thể nhìn thấy quân phục mà bọn họ đang mặc trên người.

Thời Sênh cúi thấp đầu nhìn Thiên Lê, “Lát nữa ngươi không được phát ra tiếng động, hiểu chưa?”

Nếu bây giờ mà Thiên Lê không cất lời thì hoàn toàn giống con người, điều này có liên quan đến dị năng của cô, thế nhưng nguyên nhân chủ yếu đều là do bản thân hắn, dù gì lúc cô gặp hắn lần đầu tiên, hình dạng của hắn cũng không khác người thường là mấy.

Đám người kia chẳng mấy chốc đã tiến đến kiểm tra khu vực gần căn nhà của Thời Sênh, cô lấy ra một cái đèn pin, hướng xuống phía dưới chiếu vài lần, ra hiệu bên trong này có người.

Người bên dưới dừng lại một lúc, không hề lên tiếng cũng không hề tiến lại gần, sau đó quay người về phía những căn nhà khác.

Bọn họ chưa dùng đến một nửa tiếng đồng hồ đã kiểm tra xong tất cả các khu vực trong ngôi làng, sau đó có vài người chạy đến gõ cửa nhà Thời Sênh.

Thời Sênh để Thiên Lê đợi ở trên tầng ba, còn mình thì một mình đi xuống dưới.

“Có chuyện gì vậy?” Thời Sênh không mở cửa mà đứng cách sau cánh cửa nói vọng ra.

“Là một cô gái à…” Người bên ngoài thì thầm một tiếng, “Không biết trong nhà cô có bao nhiêu người? Nếu không có nhiều người thì chúng tôi muốn để một vài người già và phụ nữ, trẻ em ở lại đây, những căn nhà khác khả năng sưởi ấm không tốt. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ dùng thực phẩm để trao đổi với cô.”

Thời Sênh kéo cửa ra, ánh sáng đèn pin chiếu vào người bên ngoài cửa, là hai quân nhân.

“Các anh từ đâu đến đây vậy?”



Người bên ngoài cơ chừng không ngờ đến người mở cửa lại là một cô gái trẻ như vậy, cả hai đều sững sờ mất một lúc, hồi lâu sao mới trả lời: “Chúng tôi được phái từ thành phố B đến để đón những người may mắn còn sống sót, giờ chuẩn bị ra về.”

Thành phố B…

“Tầng một và tầng hai có thể sử dụng, tầng ba thì các anh không được lên.” Thời Sênh kéo cửa ra, “Dùng tinh hạch để trao đổi.”

Ánh mắt hai người đó trở nên kì quặc.

Về vấn đề tinh hạch hiện tại chỉ có người trong quân đội mới biết, người bình thường căn bản là không thể biết được, cô gái này…

“Việc này… Chúng tôi phải báo cáo với đội trưởng mới được.”

“Được.” Thời Sênh “rầm” một tiếng, đóng cánh cửa lại.

Khóe miệng hai người khẽ giật giật, một người ở lại đây trông chừng, người còn lại quay ra gọi đội trưởng của bọn họ.

Đội trưởng kia đối với việc Thời Sênh biết đến tinh hạch thì không lấy gì làm quá kì lạ như hai người ban nãy, ngoài người trong quân đội ra, có rất nhiều người mang trong người dị năng cũng biết trong não của xác sống có chứa tinh hạch, điều này có thể làm cho họ nâng cao dị năng.

Cuối cùng dùng mười viên tinh hạch cấp một để đổi lấy tầng một và tầng hai.

Hiện tại tinh hạch mới vừa xuất hiện, vẫn còn rất nhiều tinh hạch mới đang trong quá trình hình thành trong não đám xác sống, vậy nên tinh hạch cấp một cũng rất hiếm có.

Tinh hạch cấp một đã không có nhiều thì cấp hai gần như là không hề có.

Thời Sênh lúc trước ra ngoài cũng gϊếŧ rất nhiều xác sống nhưng một viên tinh hạch cũng không hề tìm thấy, đủ thấy tỷ lệ xuất hiện tinh hạch thảm thương đến mức độ nào.

Mười tinh hạch cũng không tính là ít rồi.

Thời Sênh cầm tinh hạch đi lên tầng ba, trên tầng ba có một cái cửa có thể đóng lại nên cô cũng không phải sợ có người sẽ lên được đây.

Nhìn vào đám người đó, cô liền biết được hiện tại đã là ngày thứ bốn mươi chín từ sau khi thế giới bước vào mạt thế.

Thời Sênh hấp thu một lát, không thấy hiệu quả gì cả, cô liền không hấp thu nữa.

Dị năng của cô vốn dĩ đã rất kì lạ, không thể hấp thu tinh hạch cũng là điều bình thường.

Đợi đến lúc Bạch Hổ tỉnh dậy có thể cho nó hấp thu.

Chỉ có điều không biết khi nào Bạch Hổ mới tỉnh dậy, con mèo này đã ngủ mấy ngày rồi.

Trong cốt truyện không có đề cập đến việc động vật có thể thức tỉnh dị năng cho nên Thời Sênh cũng không chắc chắn thời gian động vật thức tỉnh dị năng có phải sẽ kéo dài hơn con người hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play