Mộc Hâm không đàm phán thành công đã nằm trong dự đoán của Hàn Dự. Hắn lại tự mình đi một chuyến nhưng kết quả vẫn là như vậy.

“Nếu không để tôi đi thử lần nữa?” Mộc Hâm thử đề nghị.

Trong đội của Cảnh Chỉ có hai dị năng giả hệ thủy, nếu có thể mượn họ tới đây thì sẽ giải quyết được vấn đề thiếu nước hiện nay trong đoàn.

Nhưng qua hai lần nói chuyện đơn giản, Hàn Dự biết, người thanh niên kia căn bản dầu muối đều không ăn.

“Tìm cậu ta cũng vô dụng.” Hàn Dự lắc đầu.

“Tôi nghe nói cậu ta rất quan tâm em gái mình, chúng ta có nên bắt đầu từ cô gái đó không?” Có người bên cạnh chen vào.

Hàn Dự không nhìn thấy Thời Sênh trong đội ngũ cho nên hắn chỉ biết Cảnh Chỉ có một cô em gái, nhưng lại không biết cô gái đó chính là cô gái mà hắn xin sữa lúc trước, vì thế hắn trầm tư một lát rồi đồng ý với đề nghị này.

Con gái thì luôn có sẵn lòng trắc ẩn với người khác hơn đàn ông nhiều.

Mộc Hâm cực kỳ không thích Thời Sênh, nhưng cô ta cũng là con gái, cuối cùng chuyện đàm phán với Thời Sênh vẫn phải do cô ta đi làm.

Mộc Hâm tranh thủ lúc bọn họ đang nghỉ ngơi, đi tới gần đội ngũ của Cảnh Chỉ. Thấy Thời Sênh đứng một mình dưới gốc cây âm u, cô ta hít sâu một hơi rồi đi tới.

“Cảnh Hề.”

Thời Sênh nhìn về phía Mộc Hâm, chớp chớp mắt.

Thụ sủng nhược kinh, không nghĩ nữ chính đại nhân lại tới tìm bản cô nương.

Thời Sênh nhìn cô ta chằm chằm mà không nói gì, Mộc Hâm bị nhìn tới mức toàn thân khó chịu, lên tiếng phá vỡ không khí im lặng, “Cảnh Hề, hiện tại cô cũng biết đang là tình huống thế nào, trong đội ngũ rất thiếu nước, cô có thể nói với học trưởng cho chúng tôi mượn dị năng giả hệ thủy của các cô không?”

Thời Sênh cũng đã nghe người trong đội nói qua chuyện bên phía quân đội muốn mượn người nhưng lại bị Cảnh Chỉ từ chối thẳng thừng.

Nên giờ nữ chính đại nhân lại tìm tới cô?

Tác giả đại nhân lại muốn làm gì đây nhỉ?

“Dị năng giả hệ thủy giờ hiếm có như gấu trúc, ai dám cho mượn loạn như thế chứ?” Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn Mộc Hâm.

Dị năng giả hệ thủy giờ chính là người bảo mệnh cho bọn họ, cho mượn đi cũng đồng nghĩa với việc rất có khả năng bên mình sẽ thiếu nước.

“Nhưng đội ngũ các cô có hai dị năng giả hệ thủy.” Vẻ mặt Mộc Hâm nhăn lại, “Mượn một người rõ ràng là không tạo ra vấn đề gì cho các cô cả.”

Đội ngũ của họ không có nhiều người, một dị năng giả cũng đủ rồi.

“Cô nghĩ bọn họ là đồ đạc, nói mượn thì phải cho mượn sao?” Thời Sênh bĩu môi coi thường.

“Quốc nạn ở trên đầu, mọi người nên đồng tâm hiệp lực mới đúng.” Bởi vì được ông Mộc dạy dỗ từ nhỏ nên Mộc Hâm cũng kế thừa một chút tính cách của ba mình.

Nếu không những người như thím Lý càng lúc càng lấn tới mà cô ta cứ nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác.



Thời Sênh tùy hứng kêu lên một tiếng, “A.”

Thái độ không để ý đó của Thời Sênh khiến Mộc Hâm càng bực bội. Cô ta không thích một vài người ăn bám, nhưng cũng có rất nhiều người tính tình rất tốt.

“Cảnh Hề, cô chỉ cần nói với học trưởng một câu, chắc chắn học trưởng sẽ nghe…” Thanh âm của Mộc Hâm dần nhỏ lại.

“Vì sao tôi phải nói?” Cô không thân cũng chẳng quen những người đó, tại sao phải giúp bọn họ? Hiện tại ai cũng bo bo giữ mình, bản thân còn khó giữ nổi, cô có lập trường gì mà đi giúp người ta chứ?

Giúp đỡ người khác lại chính là đẩy người bên cạnh mình vào chỗ nguy hiểm.

Mộc Hâm trừng mắt, “Cảnh Hề, sao cô có thể ích kỷ như thế?”

“Đúng thế, tôi chính là người ích kỷ đấy, không phục à?” Thời Sênh bình tĩnh nhìn cô ta, “Ai cũng ích kỷ cả thôi, cô dám nói cô giúp quân đội mà không hề có chút tư tâm nào không?”

Mộc Hâm giúp đỡ Hàn Dự là vì muốn sau khi tới căn cứ Diệu Quang có thể hợp tác với quân đội, còn có thể bảo đảm cho an toàn của cô ta.

Những người ích kỷ bình thường luôn tìm cho mình một lý do đường hoàng và đổ hết trách nhiệm cho người khác.

Nhưng Thời Sênh không phải, cô dám bình thản thừa nhận mình ích kỷ, cô là người như thế, không bao giờ để cái gì ở trong lòng.

Mộc Hâm bị Thời Sênh nói một câu mà không tài nào đáp trả được, quả thực cô ta cũng có tư tâm, nhưng cô ta cũng hỗ trợ rất thật tình mà.

Mộc Hâm vốn không ưa Thời Sênh, lúc này lại càng không thích, trong lòng cảm thấy người này quá máu lạnh, sao học trưởng có thể che chở một người như thế chứ?

Mộc Hâm căm hận quay về.

Thời Sênh nhìn theo Mộc Hâm, sau đó xoay người đi về toa xe.

Trên xe chỉ có một mình Cảnh Chỉ, những người khác đều ở bên dưới.

Cảnh Chỉ không dám ở một mình với Thời Sênh, hắn đứng dậy muốn đi xuống nhưng Thời Sênh đã thuận tay đóng cửa xe lại.

Cảnh Chỉ: “…”

Thời Sênh cười dài, tiêu sái đi tới, chống tay vào hai bên chỗ ngồi, ép Cảnh Chỉ vào tận vị trí trong cùng.

“Hề Hề?” Cảnh Chỉ cảm thấy không thở nổi, vách thùng xe sau lưng cũng trở nên nóng rực.

“Anh sợ em thế sao?” Thời Sênh ghé sát người vào Cảnh Chỉ.

“Không.” Cảnh Chỉ càng dán sát người vào vách xe, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Thời Sênh.

“Không sợ thì anh trốn em làm gì?”

“Hề Hề…”



Câu nói tiếp theo còn chưa kịp phun ra thì miệng đã bị Thời Sênh chặn lại, thân mình hắn cứng ngắc như tượng. Hơi thở của cô ập tới, lan tràn từ khoang miệng tới tận trái tim, rồi tới chân tay…

Đầu lưỡi mềm mại cạy răng của hắn ra, dễ dàng lùa vào.

Thân mình cứng ngắc của Cảnh Chỉ liền mềm nhũn, tim đập như sấm dậy, khí lực hoàn toàn mất hết, hai má nóng rực, hắn tùy ý để Thời Sênh hôn mình, đầu óc trống rỗng.

Cô đang hôn hắn.

Mất một lúc lâu, Cảnh Chỉ mới nghĩ được ra vấn đề này.

“Cảnh thiếu…”

Cửa xe đột nhiên bị người kéo ra, giây tiếp theo lại “phanh” một tiếng rất to và đóng lại.

Ý thức của Cảnh Chỉ lập tức tỉnh táo lại, hắn đẩy Thời Sênh ra, mắt sáng như đuốc: “Hề Hề, em bị điên rồi sao?”

Cô lại dám hôn hắn?

“Đúng thế, em điên rồi.” Thời Sênh ngồi xuống, dán sát vào hắn một cách đen tối, tầm mắt hơi hạ xuống, “Nhưng không phải vừa rồi anh trai cũng có cảm giác sao?”

Cảnh Chỉ buồn bực, thân mình hơi ngả sang bên, mạnh mẽ nhắc lại: “Hề Hề, chúng ta là anh em ruột.”

“Ừm.” Anh em cái con khỉ, nhìn đã biết không phải anh em rồi, “Giờ đã là mạt thế rồi, ai mà biết được chứ?”

Cảnh Chỉ bị lời này của Thời Sênh dọa cho nhảy dựng, nhưng trong đầu lại phát ra một thanh âm, nói với hắn rằng cô nói đúng, giờ đã là mạt thế rồi, ai mà biết họ là anh em chứ?

Cảnh Chỉ cắn chặt đầu lưỡi, đau đớn khiến hắn vội ép suy nghĩ không thực tế này ra, vứt sang một bên.

“Hề Hề, chúng ta… không thể ở bên nhau.”

Hắn hít sâu một hơi, gian nan nói tiếp, “Em còn nhỏ, không biết yêu là gì, sau khi em gặp được người đó rồi sẽ biết. Hiện tại em thích anh chỉ là thích kiểu thân tình, không phải là tình yêu. Hề Hề… anh trai mong em hãy suy nghĩ lại.”

Cảnh Chỉ muốn ra ngoài nhưng Thời Sênh lại ngăn hắn lại. “Em đã nghĩ rất kỹ rồi, Cảnh Chỉ, trong lòng anh cũng rất rõ, chúng ta không phải anh em ruột.”

Cảnh Chỉ bị Thời Sênh ép tới tận vách xe, trầm mặc không nói.

“Anh cũng thích em, đúng không?” Thời Sênh giữ chặt vai hắn, “Cảnh Chỉ, giờ đã là mạt thế rồi, quan niệm đạo đức cũng không quan trọng nữa, anh thích em thì hãy ở bên em.”

“… Hề hề.” Giọng của Cảnh Chỉ trầm xuống, “Cho dù… Cho dù chúng ta không phải nhưng người bên ngoài sẽ không nghe những điều đó, bọn họ sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn em.”

Hắn không muốn cô bị người ta đánh giá.

Đây là mạt thế, nhưng bọn họ vẫn còn người thân.

“Cho nên… Hề Hề, chúng ta không thể ở bên nhau, anh vĩnh viễn chỉ là anh trai của em.” Hắn sẽ vì cô cả đời không cưới, ngay cả khi cô đã lấy chồng, sinh con.

Cảnh Chỉ đột nhiên cảm thấy rất khó thở, như là có người nắm lấy trái tim của hắn bóp chặt, nặng nề, khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play