Thời Sênh hơi ngẩn người, tại sao nguyên chủ lại còn có thân phận như vậy??
“Phái Chân Nam Cổ bị tiêu diệt khi nào?”
Yên Thu nghĩ một lát, “Mười ba năm trước.”
Mười ba năm trước, nguyên chủ vừa tròn bảy tuổi, lúc đó đúng là lúc cô ta được đưa vào phủ Thất hoàng tử.
Thời gian vừa trùng khớp.
“Tạm thời chúng sẽ không làm hại đến nàng, nhưng vấn đề tại sao vết thương của nàng mãi không lành ta không thể cho nàng đáp án chính xác được.” Yên Thu nhíu mày, vô thức an ủi cô, “Đừng lo, ta sẽ cho người đi điều tra.”
Thời Sênh như có điều gì suy nghĩ, cô gật đầu rồi quơ tay kéo quần áo lên, xoay đầu lại đã là khuôn mặt nhuốm ý cười, “Điện hạ, người không nên chịu trách nhiệm với ta sao?”
Mặt Yên Thu đỏ lên, sau đó điềm tĩnh nhìn Thời Sênh, “Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, ta sợ nàng sao?”
Hắn đã nhìn thân thể cô, đó là sự thật không thể chối cãi.
Hơn nữa, hắn cũng không ghét cô.
Thậm chí có lúc còn muốn gần gũi với cô.
Hắn đã sống cẩn trọng dè dặt hơn hai mươi năm. Giờ hắn muốn phóng túng một chút, tuân theo sự lựa chọn từ trong sâu thẳm trái tim mình.
“Tốt lắm.”
Yên Thu: “…”
Phản ứng này của cô… là sao chứ? Chỉ có hai từ? Cảm thấy như mình lỗ to là sao chứ?
…
Yên Thu nói đi điều tra, Thời Sênh mấy ngày liền không nhìn thấy hắn. Huyền Trần cũng không có mặt. Nhưng trước khi Yên Thu mất tích đã căn dặn cô chăm sóc cho đám Thiên Xu của hắn.
Thời Sênh thực sự không thể hiểu được Yên Thu thích lũ cá sấu đó ở chỗ nào.
Trông không đẹp, cũng không đáng yêu, còn không biết nói chuyện, chỉ biết ăn, lại còn hung tàn…
Hung tàn?
Mẹ kiếp, không phải là tên thiểu năng đó thích sự hung tàn của mấy con cá sấu đó đấy chứ?
Thời Sênh nhìn mấy con vật khổng lồ đang nổi trên mặt hồ ở xa xa, dường như chỉ có lời giải thích này là được.
Thời Sênh cho lũ Thiên Xu ăn xong liền trèo tường đi ra khỏi phủ, dạo một vòng trên phố, rồi đi vào một quán trà.
“À, cô nương đến rồi.” Tiểu nhị lập tức ra nghênh đón, “Tin tức cô muốn nghe ngóng có đầu mối rồi, tiểu nhân đang định liên lạc với cô thì cô đã đến rồi.”
Tiểu nhị đưa Thời Sênh lên lầu, đưa một chiếc túi gấm hơi lớn cho Thời Sênh, “Tin tức cô cần đều ở trong này, cô nương cứ xem từ từ.”
Tiểu nhị ra khỏi phòng, “Có chuyện gì cô nương cứ gọi tiểu nhân.”
Thời Sênh khẽ gật đầu, đợi hắn đóng cửa lại rồi mới mở túi gấm ra.
Bên trong có không ít giấy tờ, viết đầy chữ.
Thời Sênh kêu hắn đi điều tra hai chuyện, chuyện thứ nhất là thành Lung Yên, chuyện thứ hai là Yên Thu.
Tin tức về thành Lung Yên không nhiều lắm, chỉ biết chủ nhân của thành Lung Yên này có chỗ dựa rất vững chắc, bên trong kinh doanh những thứ không thể miêu tả được, còn có rất nhiều chuyện cấu kết với quan trường.
Ví dụ như buôn quan bán chức gì gì đó…
Dám làm loại chuyện này, chứng tỏ có người trong triều đình, hơn nữa địa vị không hề thấp.
Mỗi năm thành Lung Yên có hai đợt mẫu đơn nở rộ, một lần vào cuối xuân, một lần vào cuối thu.
Chuyện thứ hai liên quan đến Yên Thu.
Yên Thu là con trai của đương kim Hoàng hậu. Vị Hoàng hậu này cũng là nhân vật hung ác, hậu đài vững chắc, ngay cả Hoàng đế cũng phải kiêng kỵ vài phần.
Nhưng mấy năm gần đây, hậu duệ nhà Hoàng hậu không đông đảo, từ từ suy thoái, sức khỏe Hoàng hậu dường như cũng có vấn đề, cả ngày lễ Phật, không quản đến chuyện hậu cung.
Yên Thu thân là con trai của Hoàng hậu, tuy không phải là con trai trưởng, nhưng cũng là con do vợ cả sinh ra, nếu được phong là Thái tử cũng là chuyện bình thường.
Lúc mới đầu, có rất nhiều người ủng hộ Yên Thu, nhưng dần dần Yên Thu gây chuyện, đắc tội đại thần trong triều, không ít đại thần bắt đầu phản chiến.
Yên Thu không những không bớt phóng túng mà ngược lại càng không hề kiêng kỵ đắc tội với người khác, càng chọc giận mấy đại lão thần trong triều cáo lão hồi hương.
Cho dù Yên Thu hoang đường đến thế, nhưng Bệ hạ cũng vẫn sủng ái hắn. Hắn muốn gì thì cho hắn thứ đó.
Ngoài mặt là có vẻ như Hoàng đế rất sủng ái hắn, nhưng những vị đại thần có tâm tư phức tạp đều ngầm đoán được ra rằng, chỉ e không phải Hoàng đế đang sủng ái, mà là đang gϊếŧ chết hắn.
Còn Yên Thu… rõ ràng là cũng hiểu điều đó.
Hắn bị đưa ra nơi đầu sóng ngọn gió, nếu không tiến về phía trước thì sẽ không còn đường lui.
Thời Sênh nhận đồ xong, liền đưa khoản tiền còn lại cho tiểu nhị, lập tức lại biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Sao lại nghèo thế không biết nữa!
Thời Sênh quyết định đi đánh cướp một đám thổ phỉ, trừ hại cho dân, người người đều phải có trách nhiệm.
“Gần chỗ chúng ta có hang ổ thổ phỉ nào nhiều tiền nhất?”
Tiểu nhị nhìn Thời Sênh đã đi rồi lại quay lại, một lát sau mới nói: “Cô nương, cô hỏi chuyện này làm gì?”
Thời Sênh nghiêm mặt, “Ta định đi làm đại hiệp.”
Tên tiểu nhị khóe miệng co giật, “Cách đây hơn trăm dặm có một sơn trại, thổ phỉ ở đó vô cùng hung hãn, ngay cả lương thực của quân đội triều đình cũng dám cướp. Triều đình mấy lần phái binh đi tiễu trừ nhưng cũng không thành công. Tin tức này coi như là ta tặng cho cô nương, không thu tiền.”
Những chuyện này chỉ cần nghe ngóng bên ngoài là biết được, nếu hắn thu tiền thì sau này khó mà làm ăn.
“Cô nương, cô đừng có nghĩ quẩn.” Tiểu nhị nhắc nhở.
“Ta thiếu tiền.”
Tiểu nhị: “…” Thiếu tiền thì đi cướp thổ phỉ sao?
Suy nghĩ này quả thực to gan.
Trong ánh mắt đưa tiễn bước chân người anh hùng của tiểu nhị, Thời Sênh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời đi.
…
Hang ổ thổ phỉ bình thường dễ thủ khó công, sơn trại cũng không ngoại lệ.
Đường lên núi đều có thổ phỉ canh giữ, vừa đến gần đã bị phát hiện, nhưng đối với Thời Sênh mà nói chúng không là gì cả, dù sao cô cũng muốn đánh chính diện!
Cô phi thẳng lên ổ sơn trại, đám thổ phỉ này quả thực rất có tiền, nhưng chỗ vàng bạc đó đa số đều có dấu ấn, thứ này không dễ dùng chút nào.
Cho nên Thời Sênh chỉ đòi ngân phiếu của chúng.
Còn những thứ khác, cô cho chúng chuyển tất cả đến cổng nha môn.
Khi tâm trạng vui vẻ, cô cũng là một người biết làm việc tốt.
Một nhóm thổ phỉ bỗng nhiên đến cửa nha môn, còn chuyển theo nhiều đồ như vậy, lập tức chấn động cả vùng. Đây chính là đám thổ phỉ ở ổ sơn trại gϊếŧ người không chớp mắt nổi danh cả vùng, không phải là đám lưu manh lông bông bình thường.
Đám thổ phỉ trong lòng vỡ nát, đánh chết chúng cũng chưa bao giờ nghĩ lại có ngày tự mình đến nha môn đầu thú như thế này.
Một cô nương gác chéo chân ngồi trên một cái rương đựng đầy vàng thỏi, hoa văn trên cẩm bào màu đen như ẩn như hiện dưới ánh sáng mặt trời, càng làm tôn thêm tư thế oai hùng hiên ngang của tiểu cô nương, soái khí phi phàm.
Quan binh nha môn xông ra, bao vây họ lại.
Một người mặc quan bào trong số đó, lập tức nhìn Thời Sênh, tất cả đám thổ phỉ đó đều ngồi xổm, chỉ có vị tiểu cô nương này ngồi trên thùng, khí thế đó đám thổ phỉ thông thường cũng không thể bì được.
“Cô nương là…?”
Thời Sênh nhảy từ trên chiếc rương xuống, “Giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.”
“Phì, đại nhân, cô ta đến cướp của bọn ta, bây giờ còn đưa chúng ta lên quan phủ. Đại nhân cô ta cũng có tội, phải bắt cô ta lại.”
“Cô ta cũng là thổ phỉ.”
“Thổ phỉ, bắt lấy cô ta.”
Huyện nha đại nhân: “???”
Thời Sênh tỏ vẻ không sao cả xua tay, “Ta lấy chút ngân phiếu làm thù lao, đại nhân không tính toán chứ?”
Huyện nha đại nhân: “???” Lấy chút ngân phiếu làm thù lao là sao chứ.
“Đại nhân, đại nhân đã lập được đại công rồi.” Thời Sênh giơ chân bước ra ngoài, “Cho nên chút chuyện cỏn con này đừng tính toán nữa. Đại nhân cứ coi như là chưa từng gặp ta.”
Huyện nha đại nhân: “???”
Huyện nha đại nhân ngơ ngẩn từ đầu đến cuối. Cho đến khi Thời Sênh biến mất không thấy đâu nữa, ông ta mới hoàn hồn lại, nhìn rương vàng bạc chất đầy dưới đất và đám thổ phỉ đang làm ầm ĩ lên trước cửa nha môn.
“Ồn cái gì mà ồn, nhốt hết chúng vào đại lao cho ta.” Huyện nha đại nhân quát lớn một tiếng.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn về hướng Thời Sênh vừa đi, tâm trạng phức tạp, cô ta là người tốt hay người xấu đây?
Cướp của thổ phỉ còn bắt trói người ta đưa đến nha môn. Đám thổ phỉ này cũng thật đáng thương.
Đương nhiên ông ta cũng sẽ không đồng tình với chúng, chúng gây hại cho bách tính đã lâu, dù sao cũng phải xử lý được khối u ác tính này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT