Binh sĩ vây quanh cô nhưng chưa động thủ. Họ cũng muốn động thủ, nhưng không biết tại sao, khi lại gần cô liền có cảm giác lạnh lẽo âm u, từ ngoài da len lỏi vào tận bên trong, rồi lan ra toàn thân, khiến tứ chi bỗng chốc trở nên tê dại.
Khi nhìn sang nữ tử này, cô ta vẫn ngồi xổm, trên khuôn mặt thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng lúc này họ hoàn toàn không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào từ nụ cười đó.
Luồng khí lạnh đó truyền từ thanh thiết kiếm bên cạnh cô ta tới.
Kiếm tốt!
Chỉ cần là người không mù đều biết rằng thanh thiết kiếm này không hề tầm thường, dù sao nó cũng chỉ thiếu nước viết lên thân kiếm mấy chữ “bản kiếm vô địch thiên hạ” nữa thôi.
Thứ vũ khí nghênh ngang không biết thu lại mũi nhọn như vậy, nữ tử nghênh ngang coi thường bọn họ như vậy…
Tổ hợp này?
“Động thủ!” Yên Loan trầm giọng quát lên, “Cô ta ám sát bản điện hạ, bắt cô ta lại thẩm vấn xem là ai chỉ thị.”
“Ầy! Đợi tí đã!” Thời Sênh giơ tay ra, ra dấu động tác tạm dừng.
Rõ ràng là kiểu ra dấu bằng tay này chỉ có tác dụng trên phim truyền hình, người ta căn bản không hề để ý đến cô, một đống người cùng lúc bổ nhào về phía cô.
Thời Sênh đen mặt rút kiếm ra, thiết kiếm vạch một đường cong trên không trung, đầu cuối nối lại với nhau, tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Thân hình đám binh sĩ giống như là bị ghim cứng lại, Thời Sênh thu kiếm, thiết kiếm cắm xuống đất, phát ra tiếng vang khe khẽ, nhưng tiếng kêu này lại như kinh động đám binh sĩ bị ghim cứng đó, tất cả đều đổ rạp xuống dưới đất.
Vẻ mặt Thời Sênh ảo não, “Đã bảo các ngươi đợi một tí rồi, sao lại không nghe lời thế hả?”
Mọi người: “…”
Mẹ kiếp! Ác ma gϊếŧ người!
Vẻ mặt Yên Loan cực kỳ khó coi. Cô ta nhìn Thời Sênh, rốt cuộc thì thực lực của cô ta mạnh đến đâu, hay là nói… ánh mắt Yên Loan dừng lại ở thiết kiếm trên tay Thời Sênh, là do uy lực của thanh kiếm đó?
Yên Loan ra hiệu bằng ánh mắt cho người đứng bên cạnh. Người đó lập tức đứng ra, phá tan bầu không khí tịch mịch, “Hồng Cẩm, ngươi là người trong phủ Thất hoàng tử, tại sao lại muốn ám sát điện hạ nhà chúng ta?”
Quần chúng xôn xao, là người trong phủ Thất hoàng tử.
Đó chẳng phải là Thất hoàng tử muốn dồn Cửu hoàng tử vào chỗ chết sao?
Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử xưa nay bất hòa, nhưng không ngờ lại đến mức này… trời ơi, hôm nay họ đã biết được chuyện kinh thiên động địa gì thế này.
Thời Sênh như cười như không nhìn người đó, “Sao ngươi lại biết ta là người của phủ Thất hoàng tử? Trên người ta viết mấy chữ người của phủ Thất hoàng tử sao?”
“Chính miệng ngươi thừa nhận, ngươi còn dám giảo biện nữa sao?” Người đó phẫn nộ quát.
Thời Sênh ung dung nói, “Ta thừa nhận lúc nào? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng có nói bừa. Các ngươi làm thế này là vu khống đấy.”
Mọi người: “…”
Có người đứng ra nói, “Ta nghe nói người ở phủ Thất hoàng tử sau gáy đều có một hình xăm, xem thử là biết ngay thôi.”
Thời Sênh nhìn tên vừa nói, chính là vị tướng quân vừa mang quân chi viện tới.
“Ngươi có phải là người của phủ Thất hoàng tử hay không, chỉ cần xem là biết ngay thôi.”
“Cơ thể của nữ nhi ngươi nói muốn xem là xem được hay sao? Ngươi xem xong rồi có chịu trách nhiệm lấy ta không?” Thời Sênh trợn mắt lườm.
“Ngươi đang chột dạ!” Viên tướng quân phẫn nộ chỉ vào Thời Sênh, “Ngươi hành thích hoàng tử điện hạ, ngươi có biết đó là tội gì hay không?”
“Ta không cho ngươi xem đấy, đánh ta đi!” Vẻ mặt Thời Sênh nghênh ngang hống hách.
Con ngươi Yên Loan hơi trầm xuống, gương mặt vốn dĩ có chút âm nhu giờ đây càng trở nên âm nhu hơn, còn mang theo vài phần độc ác tàn bạo không nên xuất hiện ở trên người nữ chính đại nhân, “Hồng Cẩm ngươi có dám thề ngươi không ám sát ta hay không?”
Thời Sênh cười nhạo, “Ta ám sát ngươi thì đã làm sao nào?”
Viên tướng quân lập tức phẫn nộ hét lớn, trong con ngươi hiện lên sự hưng phấn, “Ngươi thừa nhận ám sát Cửu hoàng tử rồi!”
Yên Loan lẳng lặng quan sát Thời Sênh và viên tướng quân nọ.
Người này có lẽ là người của hoàng tử khác, nếu Hồng Cẩm liên lụy đến Thất hoàng tử thì hắn đã lập được đại công, cho nên lúc này hắn mới có vẻ hưng phấn như vậy.
Trong lòng Yên Loan thầm có dự tính, tạm thời không lên tiếng.
“Ta phủ nhận lúc nào?” Thời Sênh nhìn viên tướng quân nọ bằng ánh mắt thiểu năng.
Mọi người: “…” Vẻ mặt “chính là ông làm, ông kiêu ngạo” đó là sao chứ, có gì đáng để kiêu ngạo cơ chứ!
Ám sát hoàng tử là tội chết, phải tru di cửu tộc!!!
Vẻ mặt tướng quân lại vui mừng, nhưng cố nén lại, không để người khác nhìn ra, dáng vẻ như thể khó nén được cơn giận, “Thất hoàng tử tại sao lại muốn ám sát Cửu hoàng tử?”
“Ta nói Thất hoàng tử muốn ám sát Cửu hoàng tử lúc nào?” Đám người này có muốn quy chụp tội danh cho người khác cũng phải có lý chút chứ?
Ánh mắt viên tướng quân nọ sáng lên, giọng nói cũng cao hơn, “Ngươi là người trong phủ Thất hoàng tử, không có mệnh lệnh của Thất hoàng tử sao lại dám thích sát Cửu hoàng tử?”
“Có gì mà không dám, cũng có lẽ ta bị người khác mua chuộc rồi thì sao?” Thời Sênh bắt đầu bày ra bộ dạng bịa chuyện như thật.
Mọi người: “…”
Tuy cảm thấy là cô ta đang bịa chuyện, nhưng sao bỗng nhiên lại cảm thấy cô ta nói cũng có lý, chuyện này là sao chứ?
Có ai lại dám ngang nhiên nói thẳng toẹt ra là mình bị mua chuộc như thế không chứ?
“Chẳng phải là xe của Thất hoàng tử đang ở đằng sau sao, mời Thất hoàng tử đến đây, mọi người cùng đối chất.” Không biết có ai đó gào lên.
Người bên cạnh Yên Loan cũng thuận thế nói, “Điện hạ, đi mời Thất hoàng tử qua đây đi.”
Yên Loan vẫy tay, tỏ ý bảo họ đi mời người.
Thế nhưng người đi mời nhanh chóng quay lại bẩm báo, vừa rồi bên kia Thất hoàng tử cũng gặp phải thích khách. Thất hoàng tử bị kinh sợ nên không chịu qua đây gặp ai.
Câu nói này dường như đã đánh thức mọi người, họ vẫn chưa bắt được thích khách!
Tuy rằng ở đây có một thích khách không giống thích khách…
Nhưng từ biểu hiện khi nãy, nữ tử này rõ ràng không phải là đồng bọn của đám người đó. Với thực lực đó của cô ta quét sạch bọn họ hoàn toàn không phải là vấn đề, còn cần dùng đến thích khách làm gì chứ?
Thích khách đã chạy lâu như vậy rồi, có đuổi cũng không đuổi được, viên tướng quân nọ phân công một số người đi lục soát, thái độ rõ ràng rất qua quýt. Cửu hoàng tử cũng không được sủng ái, hắn vừa rồi nói nhiều như vậy, hoàn toàn là vì muốn liên lụy đến Thất hoàng tử.
Viên tướng quân tiếp tục vấn đề khi nãy, “Chẳng phải là Thất hoàng tử đang chột dạ sao? Sợ bị chúng ta vạch trần cho nên không dám qua đây à?”
“Điện hạ nhà chúng ta có gì để chột dạ chứ?” Một nam nhân mặc y phục màu xanh từ đội ngũ phía sau xông ra, ánh mắt sắc bén quét qua một lượt những người có mặt ở đó, nhưng không hề thấy có sự cung kính mà ngược lại còn có mấy phần cường thế, “Cửu hoàng tử điện hạ, Vinh tướng quân, các vị có vấn đề gì muốn hỏi?”
Hắn không nhìn Thời Sênh, dường như không quen biết cô.
“Huyền Trần, ngươi có quen biết nữ tử này không? Cô ta có phải là người trong phủ các ngươi hay không?” Vinh tướng quân chỉ vào Thời Sênh.
Huyền Trần còn chưa kịp nói gì, Thời Sênh đã mở lời trước, “Cho dù hắn có quen biết thật cũng sẽ nói không quen, ngươi có ngu không hả?”
Mọi người: “…”
“Không quen.” Huyền Trần vẫn nói như vậy.
Vinh tướng quân hừ lạnh một tiếng, “Hừ, ngươi nói không quen thì là không quen, nghe nói người trong phủ các người đều có hình xăm, có phải là thật không?”
“Đúng vậy.” Huyền Trần nói ngắn gọn.
“Hình xăm ở vị trí nào?”
“Sau gáy.”
“Nếu các ngươi đều không chịu thừa nhận thì đưa gáy đây cho chúng ta xem, chẳng phải mọi chuyện sẽ sáng tỏ sao?” Vinh tướng quân nhắm sang Thời Sênh.
Ánh mắt Huyền Trần dừng lại trên người Thời Sênh, “Các người phải trưng cầu ý kiến của vị cô nương này trước đã.”
“Ám sát là tội chết, cho dù ngươi có là người trong phủ Thất hoàng tử cũng không chối được tội đâu.” Vinh tướng quân ngừng lại, giọng nói uy hϊếp, “Ta khuyên ngươi tốt nhất tự giác để chúng ta xem đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT