Cesar nói đầy vẻ thành ý, cô không cần quan tâm cái gì, ý tứ này như thể cô còn có lợi thêm ấy.
Nhưng trên thế giới này làm gì có bữa cơm trưa nào miễn phí.
Thời Sênh cắt đứt liên lạc với Cesar, bảo Trảm Long Vệ bắt Cesar về đây.
Nhưng Trảm Long Vệ lật tung cả tinh hệ lên vài lần cũng không tìm được Cesar, Cục quản lý thời không được đặt ở quốc gia nọ cũng như biến mất vào hư không.
Cesar còn khoe mẽ gửi tới một tin nhắn cho Thời Sênh.
“Không có bản lĩnh thì sao tôi dám trêu vào cô chứ, tôi không ngu đần như kẻ khác đâu.”
Tình huống của Phượng Từ không biết phải duy trì bao lâu, nhưng nhìn hắn đau đớn như thế, Thời Sênh cũng không chịu nổi.
Thời Sênh ôm lấy Phượng Từ, hắn túm chặt vạt áo cô, đầu ngón tay cũng nổi đầy gân xanh.
Thời Sênh cố gắng bẻ ngón tay hắn ra, ngón tay cô đan vào tay hắn thật chặt chẽ.
Thời Sênh thở dài trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn một hồi, âm thanh nỉ non của Phượng Từ như đâm thẳng vào tim cô.
Thời Sênh buông hắn ra, một lần nữa gửi tin nhắn cho Cesar: “Tôi đồng ý với anh.”
Bên phía Cesar không đáp lại nhưng rất nhanh liền có người mang đồ tới tặng, đối phương nói cho cô biết cách sử dụng, thái độ vô cùng cung kính và tôn trọng.
“Hoàn thành khảo hạch, tôi sẽ nói cho cô biết cách vĩnh viễn thoát khỏi không gian bài xích, coi như lễ vật tặng cô.”
Thời Sênh lạnh lùng tắt màn hình đi, nhìn người trên giường dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
“Đã phát video chưa?” Thời Sênh kéo chăn cho hắn, giọng bình tĩnh hỏi Thập Phương.
“Đã làm rồi, còn chưa tuyên bố.” Thập Phương đứng ở rất xa, mấy ngày nay cô như ăn phải thuốc nổ vậy, ai đi lên cũng gặp xui xẻo hết.
“Lập tức tuyên bố.”
Thập Phương rất kinh ngạc, “Gia chủ, không phải ngài vừa mới đồng ý với Cesar sao?”
“Thế thì sao?” Thời Sênh cười lạnh: “Tôi đồng ý với hắn thì phải giúp hắn giữ bí mật à? Điều kiện của hắn cũng không có cái này.”
Thập Phương: “…”
Gia chủ, ngài thật độc ác!
Thập Phương vừa tung video ra, hiện tại sự náo loạn trên Tinh Võng đã làm cho lòng người hoảng hốt, video này vừa ra liền lập tức làm nổi lên hàng ngàn con sống. Bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này có một video làm rõ chân tướng, sao bọn họ không kích động cơ chứ?
Nhưng nội dung của video lại làm cho bọn họ kinh hãi.
Đầu não?
Đầu não!?
Bọn họ biết đầu não kia không?
Đầu não muốn làm gì?
Video đang nói cái gì thế?
Dân chúng trên Tinh Võng sôi trào, các thế lực khắp nơi đều lo lắng, chuyện này phải xử lý ra sao đây? Thừa nhận hay phủ nhận?
Thừa nhận thì sẽ tạo ra khủng hoảng lớn hơn nữa.
Không thừa nhận… Tài khoản tung video này là tài khoản chính chủ của Trảm Long Vệ, bọn họ phủ nhận thì sẽ càng làm cho mọi việc trở nên hỏng bét.
Bình thường tài khoản Trảm Long Vệ sẽ không đăng tin tức gì, nhưng một khi đã đăng thì tin đó chắc chắn là sự thật, bọn họ có phủ nhận thì đến lúc lộ ra rồi, ai sẽ gánh cái tội này?
Cho nên trong lúc không biết nên thừa nhận hay phủ nhận, mọi người đều nhất trí giả câm giả điếc, ngồi chờ chim đầu đàn.
Cesar vì chuyện này mà suýt chút nữa vọt tới trước mặt Thời Sênh và bóp chết cô.
“Tiểu Sênh Nhi, cô không cảm thấy mình quá đáng sao? Cô đã đồng ý với tôi rồi mà còn làm ra chuyện này à?” Sắc mặt Cesar cực kỳ kém, có thể thấy được những ngày này hắn đều ăn không ngon, ngủ không yên.
Thời Sênh ngồi bắt chéo chân, giọng thản nhiên, “Lễ vật nhỏ thôi, đừng khách khí.”
Cesar: “…”
Mẹ nó!
Muốn bóp chết cô ta!
Cesar hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới ổn định được lửa giận, “Cô chuẩn bị cho tốt đi, muộn nhất là mười ngày nữa sẽ có tin tức.”
“Địa điểm tôi chọn, Trảm Long Vệ phải đi theo, người của các anh không thể tham gia.”
Cesar cũng đoán được cái này rồi nên cũng không từ chối, loại người như cô sao có thể để bản thân mình lâm vào nguy hiểm được chứ.
Dù là Phượng Từ, cô ta cũng sẽ chuẩn bị thật tốt cho mọi tình huống xảy ra.
“Mười ngày sau sẽ liên hệ lại với cô.” Cesar cắn răng, “Giờ tôi phải đi thu thập cục diện rối rắm do cô gây ra đã.”
Mấy người Diêm gia chủ phát tin tới, Thời Sênh xóa hết, một chữ cũng không đọc, những người này thì có lòng tốt gì chứ.
Không biết Cesar đã làm gì, tóm lại toàn bộ cao tầng của tinh hệ đều liên hợp tuyên bố, chứng minh chuyện này là giả dối, đầu não rất an toàn, không có bất kỳ nguy hiểm gì, mọi người không cần nghe lời đồn trên mạng.
Mà đầu não cũng theo đó đẩy ra tin tức chứng minh nó vẫn ổn, không có bệnh, mọi người có thể yên tâm sử dụng.
Còn về Trảm Long Vệ, họ lại không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, giả chết như hoàng thất.
Dân chúng mỗi người một cách nghĩ, nhưng rốt cuộc không sôi trào như trước nữa.
…
Phượng Từ khôi phục lại bình thường, nhưng lực lượng của hắn bị suy yếu không ít, nhìn còn yếu đuối, dễ thương hơn trước.
“Tiểu Sênh, có phải anh đã tạo thêm phiền toái cho em không?” Phượng Từ cắn môi, “Anh có thể chịu được, em không cần đồng ý…”
Ngón tay đang gõ chữ của Thời Sênh hơi dừng lại, nghiêng người nhìn về phía Phượng Từ đang đứng bên cạnh.
Phượng Từ nhìn cô, biểu tình vô tội, đôi mắt hắn vừa dịu dàng, vừa trong sáng.
Thời Sênh duỗi tay kéo hắn lại gần, một tay ôm eo hắn, một tay khác cầm tay hắn đưa lên môi hôn, “Em không thể chịu được khi nhìn thấy anh đau, em sao có thể nhìn anh đau đớn chứ.”
Đây là người cô đặt ở đầu quả tim, sao có thể để hắn phải nhíu mày dù chỉ một chút.
Đầu ngón tay của Phượng Từ cảm nhận được sự ấm áp của cô, độ ấm đó trực tiếp tiến vào đáy lòng, thổi lên một mạt lửa nóng.
“Tiểu Sênh.”
“Ừ?”
Phượng Từ rút tay ra, bế cô từ trên ghế đi về phía giường lớn ở trong phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, nửa người đè lên cô, cúi đầu nhìn xuống người nằm bên dưới.
“Sao thế?”
Phượng Từ yên lặng nửa ngày, Thời Sênh đành phải lên tiếng hỏi.
Phượng Từ chợt cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, thuần thục cởi bỏ quần áo của cô, dịu dàng dán sát người xuống, hôn vô cùng thành kính.
Sự thành kính của tín ngưỡng trong đáy lòng hắn.
Thời Sênh mơ mơ màng màng, cô nghe được bên tai có tiếng nói vang lên, nỉ non dào dạt tràn vào trong lòng cô, làm nổi lên vô số những đợt sóng trào.
“Anh yêu em.”
Anh yêu em.
Anh yêu em!
Phượng Từ chưa bao giờ nói với cô ba chữ này, cô cũng chưa từng nói với hắn.
Bọn họ như đã ngầm thỏa thuận sẽ không nói ra ba chữ này.
Nhưng giờ hắn lại nói ra trước.
Ý thức của Thời Sênh lập tức tỉnh táo nhưng lại rất nhanh bị đẩy vào những con sóng cảm xúc, khiến cho cô không có thời gian tự hỏi chuyện này nữa.
Hai người quấn lấy nhau tới tận bình minh rồi Phượng Từ mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thời Sênh lê tấm thân mệt mỏi đi tắm cho hắn xong mới ôm hắn ngủ.
Nhưng cô lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Bên tai cứ vang lên âm thanh mềm mại kia của Phượng Từ.
Cô có thích hắn không?
Thích.
Thích đến mức muốn treo lên, chỉ cho một mình cô ngắm.
Cô có yêu hắn không?
Thời Sênh mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ, tia nắng ban mai đang dâng lên sau tầng mây đỏ, chân trời rực một màu lửa, ngày mới đã lại bắt đầu.
Đến tận khi đôi mắt mỏi rồi, Thời Sênh mới lại đột nhiên xoay người đè lên Phượng Từ, đánh thức hắn dậy.
Phượng Từ rất buồn ngủ, nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu Sênh, anh muốn ngủ.”
“Nghe em nói.”
Phượng Từ miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Thời Sênh với vẻ mặt mơ màng như thể giây tiếp theo hắn sẽ lại ngủ luôn vậy.
Hắn cố gắng chớp mắt vài cái mới nhìn rõ người bên trên.
Gương mặt Thời Sênh phóng to trong mắt hắn, cánh môi chợt mềm mại.
Phượng Từ bị hôn tới nhũn cả người, gương mặt cũng đỏ ửng.
“Em yêu anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT