Vân Đóa mạo hiểm tới tìm Thời Sênh là bởi vì Quý Tu đã bị bọn họ mang đi mấy ngày mà không có tin tức. Cô ta mất rất nhiều sức mới tìm được lối đi, sờ soạng mấy ngày mới tìm ra vị trí của Thời Sênh.
Cô ta nghĩ, ít nhất Thời Sênh sẽ nể tình cùng là con người mà giúp họ một phen, nhưng mà Thời Sênh lại hoàn toàn không để tâm.
Không hỗ trợ thì cũng thôi đi, còn bán đứng cô ta nữa…
Vân Đóa bị đưa về nhốt trong phòng, dị chủng sợ cô ta lại chạy nên trói luôn cô ta lại.
Đội trưởng cũng không biết ra sao.
Sao Khương Đàn lại trở nên máu lạnh như thế…
Cô ta còn có thể sống sót quay về nữa không?
Vân Đóa suy nghĩ miên man, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, không được, cô ta không thể từ bỏ như thế được, cô ta nhất định phải rời khỏi nơi này.
Cô ta không muốn chết ở đây, trở thành đồ ăn cho đám dị chủng ghê tởm đó.
…
Thời Sênh chí công vô tư báo cáo hành vi của đồng loại mình cũng chẳng làm cho dị chủng cảm thấy vui vẻ hơn chút nào, chỉ có một dự cảm không tốt rất kỳ quái.
Một người cùng chủng tộc mà còn có thể bán đứng với vẻ mặt không biến sắc như thế, cô ta có thể hạ thủ lưu tình với tộc loại khác sao?
Đáp án tất nhiên là không rồi.
Cho nên, sáng sớm hôm sau, Hoàng liền tới ngoài cửa phòng chờ Thời Sênh.
Hoàng cũng rất buồn bực, hắn lại còn phải đợi một con người tiếp kiến nữa.
Nếu không phải đây là căn cứ của hắn, hắn rất muốn cho người bắn rơi chỗ này luôn.
Đến tận trưa Thời Sênh mới dậy, thong thả, ung dung mở cửa, thấy một đám dị chủng đứng bên ngoài thì ngẩn người ra: “Các người muốn gì hả?”
“Cô Khương Đàn, cô ngủ ngon thật đấy nhỉ.” Elas ngoài cười nhưng trong không cười, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thời Sênh ngáp một cái: “Không giống các người, tôi là người thường, tất nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Elas: “…”
Người thường cái rắm ấy!
Cô căn bản không phải con người.
Nhưng là chủng tộc gì thì tạm thời Elas cũng không biết, chuyện này bẩm báo cho Hoàng, Hoàng cũng chỉ bảo hắn không nên xen vào việc của người khác.
Xen vào việc của người khác ư?
Cô gái này có thể tới từ một nền văn minh còn tiên tiến hơn bọn họ, vậy mà Hoàng lại bảo là hắn xen vào việc của người khác.
Hoàng từ phía sau bước lên, Elas lập tức câm miệng, lui sang một bên.
“Cô Khương Đàn, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Thời Sênh dựa vào cửa: “Vẫn chưa nghĩ.”
Hoàng híp mắt, trên gương mặt trắng trẻo mũm mĩm xuất hiện một tia tàn nhẫn, gương mặt méo mó một cách khó tả: “Cô Khương Đàn, sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi.”
Thời Sênh bình thản hỏi lại: “A, sau đó thế nào?”
Hoàng: “…”
Đối tượng bị uy hϊếp lại bình tĩnh hỏi hắn sau đó, chẳng lẽ cô ta không có một chút tự giác nào về việc mình bị uy hϊếp sao?
Hoàng hít sâu một hơi: “Hy vọng trước ngày mai, cô Khương Đàn có thể cho tôi một câu trả lời.”
Thời Sênh “a” một tiếng, “Để chờ xem đã.”
Hoàng: “…”
Người đâu, kéo thứ không coi ai ra gì này ra ngoài chém cho ta.
“Các người có thể đi được chưa? Cứ nhìn tôi như thế, tôi cảm thấy xấu hổ lắm.” Thời Sênh nói ngoài miệng như thế nhưng trên miệng lại treo nụ cười nhạt, còn có một chút hưng phấn không nói thành lời.
Chẳng hề thấy cô có tí ngượng ngùng nào hết.
“Một khi tôi mà đã xấu hổ là lại muốn ra tay đấy…”
Cô vừa nói xong, một đám dị chủng vội vàng lùi về sau.
Sắc mặt Hoàng vô cùng kém, hừ mạnh một tiếng rồi mang theo đàn dị chủng rời đi.
…
Thời Sênh không đợi được lúc Hoàng tới đòi đáp án thì căn cứ đã xảy ra chuyện.
Một căn cứ cách chỗ cô hai khu vực đột nhiên xảy ra nổ mạnh, toàn bộ căn cứ đều vang lên tiếng cảnh báo.
Nhìn tình hình phỏng chừng là nam chính đại nhân đã làm gì đó.
Nhóm dị chủng trong căn cứ tập trung đi diệt trừ nam chính, người trông coi Thời Sênh bên này liền ít đi.
Cô nhanh nhẹn xử lý mấy dị chủng rồi bắt đầu làm chuyện chính.
Căn cứ này lớn như thế, muốn lập tức làm cho nó rụng xuống là điều không thể, cô cũng không phải người vạn năng.
Thế nên cô mới lãng phí nhiều thời gian ở đây như thế, lúc này không cho nổ còn đợi lúc nào.
Thời Sênh giẫm thiết kiếm bay lên trên căn cứ, bên trên có không ít phi thuyền, phát hiện vật thể không xác định liền lập tức mở hình thức tấn công.
Thời Sênh ném cầu năng lượng làm một đám phi thuyền rụng xuống, sau đó bấm tay niệm chú.
[Đinh…]
[Phát hiện mục tiêu…]
Khóe miệng Thời Sênh giật giật.
Cái quỷ gì thế?
Thời Sênh lấy máy tính bảng ra, tên Mộ Bạch vốn là màu xám giờ đã biến thành đỏ.
Lại xuất hiện đúng lúc này.
Kệ đấy, cứ cho nổ đã rồi nói.
Thời Sênh tiếp tục bấm tay niệm thần chú, các nơi trong căn cứ bắt đầu xuất hiện ánh sáng, những nơi cô đặt cầu năng lượng hiện tại đều dùng trận pháp nhỏ tung cầu lên rồi rơi xuống, sau đó… nổ.
“Bùm…”
Tiếng nổ như sét đánh xuống vang lên từ trung tâm căn cứ, sau đó nhanh chóng lan tràn ra khắp xung qunah.
Tiếng nổ mạnh liên tiếp nhau, căn cứ bắt đầu sụp đổ.
Từ trên cao nhìn xuống, tràng cảnh như một con quái vật khổng lồ ầm ầm sụp đổ, phi thường chấn động.
Những bộ phận không bị nổ thì rơi xuống đất, thế giới như ban ngày bỗng lâm vào bóng đêm, chỉ còn lại ánh lửa thoáng hiện, lốp bốp như pháo hoa đang nổ.
Nhiều cầu năng lượng nổ như thế, sao Thiên Đạo lại không phát hiện ra chứ.
Trên trời dày đặc mây đen, vừa xoay người liền thấy sét ầm ầm bổ xuống, những tia sét khổng lồ màu tím đánh xuống căn cứ.
Căn cứ vốn chỉ bị hủy hoại một phần, giờ bị thiên lôi đánh nên không thể trụ vững được nữa, hoàn toàn rơi từ trên trời xuống.
Thời Sênh gọi thiên lôi đánh xuống xong lập tức chạy trốn.
Cô không muốn bị đánh thành than.
…
Mộ Bạch ngàn vạn lần không ngờ hắn vừa tới liền chứng kiến cảnh căn cứ nổ tung.
Bút tích này không cần đoán cũng biết là ai làm, trừ đứa con gái không bao giờ đi theo lẽ thường kia thì còn ai làm được chứ?
Vốn dĩ hắn đã thiết kế xong hết mọi chuyện chỉ cần chờ Hoàng của dị chủng lừa được Thời Sênh tới căn cứ là có thể ra tay. Ai mà ngờ được cô lại thiết kế chướng ngại làm cho thời gian hắn online chậm hơn.
Bình tĩnh.
Dù sao cô ta cũng đã làm không ít chuyện như thế này rồi, có gì đáng kinh ngạc đâu chứ.
Là một quý ông, còn là một quý ông đã từng trải việc đời, hắn cần phải bình tĩnh và ưu nhã.
Mộ Bạch trấn an tâm lý cho mình xong liền chạy ra ngoài, giờ mà còn không chạy thì kiểu gì cũng chôn cùng thứ này.
Mặt đất không ngừng rung lên, căn cứ nghiêng về một bên, hẳn là sắp đổ xuống rồi.
Mộ Bạch nhanh chóng tìm được trang bị ở khu vũ khí, nhưng cửa bị khóa chặt, Mộ Bạch thử mở cửa, thân thể này của hắn cũng là dị chủng, hơn nữa chức vụ không thấp, hẳn là có thể mở ra…
“Gen không phù hợp.”
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh gạch chéo màu đỏ như vả thẳng vào mặt hắn.
Cái gì thế này?
Mộ Bạch tức giận đến mức dùng bạo lực đạp đổ cửa, vọt vào trong kho chuẩn bị chiến đấu.
Âm thanh ầm vang càng lúc càng lớn. Mộ Bạch không dám trì hoãn, vội vàng vọt tới phòng điều khiển, mở cửa khoang ra, sau đó leo lên một chiếc chiến cơ.
Hắn còn chưa khởi động thì bên cạnh đã có một người nhảy ra, dùng súng chĩa vào gáy hắn, giọng trầm thấp: “Đừng lộn xộn, nếu không ta bắn chết ngươi.”
Mộ Bạch: “…”
Hắn liếc nhìn người cầm súng dí vào mình, còn đang tự hỏi là ai to gan như thế, hóa ra là nam nữ chính của thế giới này.
Thời Sênh đe dọa hắn thì cũng bỏ đi.
Đám người này mà cũng dám đe dọa hắn, chán sống rồi sao?
Mộ Bạch không lộn xộn. Quý Tu thấy hắn thành thật thì lập tức duỗi tay kéo Vân Đóa.
Mộ Bạch nhân lúc hắn vừa rời mắt đi liền ra tay, động tác nhanh như chớp cướp súng trên tay hắn, sau đó nhảy ra khỏi chiến cơ, đi tới một chiếc chiến cơ khác.
Bọn người Quý Tu cũng đâu biết lái loại chiến cơ này chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT