Giang Trần Cảnh chính là nam chính của truyện. Trong trận đấu này người chiến thắng cuối cùng là nam chính, và điều kiện của nam chính là Phương Tiểu Huân làm bạn gái của hắn, thời gian là một năm.

Đúng vậy, vẫn là cái chiêu trò cũ rích ấy.

Thời Sênh lật xem một lượt kịch bản, đêm trước khi diễn ra trận đấu bóng rổ, nữ chính và nam chính đều tham gia một trận quyết đấu sinh tử. Nữ chính sẽ bị thương, còn nam chính cũng bắt đầu nghi ngờ nữ chính từ lúc đó…

Quyết đấu sinh tử đấy!

[…] Ký chủ cô định làm gì?

“Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.” Thời Sênh thu điện thoại lại, “Có người tặng vốn khởi nghiệp cho ta rồi.”

Hệ thống xoay xoay vận dụng cái IQ không hay online của nó.

[Cô làm vậy là ăn cướp.]

Thời Sênh lườm, “Ta là loại người đó sao?”

[…] Chẳng lẽ còn không phải sao?

“Đương nhiên là không rồi.” Thời Sênh nghiêm chỉnh phủ nhận.

***

Tối thứ năm.

Thời Sênh ngồi trên sân thượng một tòa nhà cũ nát, đây là địa điểm giao hàng của nữ chính và đối phương, nhưng nam chính chen chân vào, cuối cùng ba bên cùng khai hỏa.

Bây giờ chỉ còn cách thời gian giao hàng mấy giờ. Thời Sênh cắn xong một nắm hạt dưa, rồi mới chậm rãi lôi điện thoại ra, đổi một chiếc sim chưa dùng bao giờ, ung dung nhấn gọi 110.

[…] Ký chủ cô không cướp sao?

Cướp cái vẹo gì!

Đồ của nữ chính dùng sợ nhắm. Ai mà biết khi nào bị bẫy lại một vố đâu.

Bởi vậy nên báo cảnh sát thì hơn!

“Nhị Cẩu Tử, ta đã nói với ngươi rồi, ta không phải là loại người đó.” Thời Sênh nghiêm chỉnh nhấn mạnh, “Là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, có chuyện phải tìm cảnh sát hiểu chưa?”

[…] Khựa khựa, tôi không nhìn ra đó, cảm giác cô đang cố ý gây chuyện cho đám cảnh sát thì đúng hơn đấy.

Báo cảnh sát xong, Thời Sênh tiếp tục cắn hạt dưa.

Cảnh sát đến để gây thêm rắc rối cho nữ chính, dù sao họ cũng không có tác dụng gì lớn lắm. Đến lúc đó cô đứng ngoài đổ thêm dầu vào lửa là được.

[…] Cảnh sát là đội ngũ bia đỡ đạn để cô dùng sao?

Còn là loại dùng chưa hết chưa thôi nữa.

“Nói bừa cái gì đấy.”

[…] Gặp phải Ký chủ đúng là bi kịch, còn là BI KỊCH nữa.

Thời Sênh ngồi trên sân thượng đến hơn một giờ sáng mới nhìn thấy có người đi vào khu đổ nát đó. Cô ngồi ở vị trí rất tốt, có thể nhìn được phía dưới, nhưng người ở phía dưới rất khó nhìn được cô.

Đám người lần lượt xuất hiện, phía sau còn có xe. Thời Sênh lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh khung cảnh phía dưới, độ phân giải rất kém, nhưng vẫn nhìn được bánh xe tải đang mở đèn sáng phía dưới.

Cô mở wechat thêm bạn.

Một lát sau đối phương mới đồng ý, Thời Sênh gửi ảnh qua đó.

Tô Đồ:?



Tôi Là Người Báo Án: Đây là ảnh các anh cần.

Tô Đồ: Cô là ai?

Tôi Là Người Báo Án:…

Thời Sênh nhấn xem thông tin của anh ta, chắc chắn là không add nhầm, chính là số tài khoản của 110 cho cô lúc trước.

Tôi Là Người Báo Án: 110?

Tô Đồ: Không phải.

Ầu, 110 chơi cô phải không?

Nhưng đúng lúc Thời Sênh mắng chửi, có người yêu cầu add cô, ảnh đại diện là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.

Thời Sênh: “…”

Cảnh sát cũng biết chơi quá nhỉ.

Thời Sênh nhấn đồng ý, bên đó lập tức gửi tin nhắn đến.

Tô Diệp Diệp: Xin lỗi, anh cảnh sát vừa rồi nhận điện thoại gửi nhầm tài khoản.

Tôi Là Người Báo Án: Biết chơi thật đấy.

Tô Diệp Diệp: Cô có thể gửi lại bức ảnh vừa nãy không? Tốt nhất là chụp nét hơn một chút, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là bảo đảm an toàn của cô.

Tôi Là Người Báo Án: Một bức 10,000.

Tô Diệp Diệp:… Vậy thì thôi bỏ đi.

Tôi Là Người Báo Án: Người của các anh đâu?

Tô Diệp Diệp: Đang trên đường đến đó.

Tôi Là Người Báo Án: He he.



Tô Diệp Diệp cầm điện thoại hỏi người đàn ông bên cạnh, “Hắn ta có ý gì?”

Người đàn ông bên cạnh tùy tiện vắt chân đặt lên bàn, rủ mắt cúi nhìn. Nghe thấy người phụ nữ hỏi, hắn liền ngẩng đầu nhìn vào màn hình điện thoại. Ánh sáng trên màn hình điện thoại ngưng tụ thành một điểm sáng ở đáy mắt hắn.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên màn hình, “Chê mấy người quá chậm.”

Tô Diệp Diệp cắn răng, gõ điện thoại kêu phành phạch, trả lời người đàn ông, “Trình tự đã quy định rõ ràng như vậy rồi, chúng ta phải đi theo trình tự, bên trên cố ý kéo dài, chúng ta có cách nào khác đâu chứ.”

Đến khi cô ta ấn xong lại quay đầu nhìn người đàn ông, “Sao anh còn chưa chịu quay về?”

“Phiền.”

“Bác gái lại giục anh sao?”

Người đàn ông liếc nhìn cô ta.

Tô Diệp Diệp tiếp tục trả lời tin nhắn, bất chợt ngưng lại một lát, “Bác gái càng ngày càng đáng sợ, em không dám đi nữa, lần nào đi cũng như đánh trận, em nói cho anh biết…”

Người đàn ông liếc nhìn cô ta một cát, rồi đặt đôi chân thon dài xuống dưới đất, đứng dậy rời đi.

“Ài, điện thoại của anh nè.” Tô Diệp Diệp gọi.

Người đàn ông quay người lại, cầm chiếc điện thoại giống với chiếc điện thoại trên tay cô gái, nhìn Tô Diệp Diệp: “Hóng chuyện ít thôi, làm việc đi.”



Tô Diệp Diệp: “…”

Chẳng phải cô đang làm việc đấy thôi?

Tô Diệp Diệp nhìn biểu tượng cảm xúc coi thường do người có tên “Tôi Là Người Báo Án” đó gửi tới, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Tô Diệp Diệp: Cô nhìn được bao nhiêu người?

Tôi Là Người Báo Án: Tầm 1 2 3 4 5 6 7 8 9.

Tô Diệp Diệp: (Giận dữ) Xin cô nghiêm túc một chút được không? Đây không phải là trò đùa.

Tôi Là Người Báo Án: Tôi cứ tưởng đây là trò đùa chứ.

Tô Diệp Diệp:…

Vừa nãy điện thoại của Tô Đồ ở bên cạnh cô, sau khi cô đăng ký wechat xong không nhìn xem ban đầu điền cái gì lên, bây giờ mọi người add nhau đều là anh quét tôi, tôi quét anh.

Lúc đầu bởi vì cuộc điện thoại báo án này be bét nhốn nháo, nên cô ta không chú ý đến cầm nhầm điện thoại của Tô Đồ, cô ta có thể làm gì được chứ? Cô ta cũng rất tuyệt vọng!

Cuối cùng Tô Diệp Diệp cũng biết được số người ước lượng, cô ta vội vã báo cáo với chỉ huy tiền tuyến.

Thời Sênh còn nói cả cho họ biết ẩn nấp ở đâu thì an toàn.

Tôi Là Người Báo Án: Nếu như vậy mà mấy người còn không bắt được chúng thì từ chức về quê trồng lúa luôn đi.

Tô Diệp Diệp:…

Người này tại sao ăn nói lại khó nghe như vậy chứ!

Một người báo án lạ mặt chắc chắn phía cảnh sát sẽ không tin. Thời Sênh không nói nhiều nữa, họ cùng lắm cũng chỉ tham khảo qua ý kiến của cô, chứ sẽ không coi trọng.

***

Khoảng đất trống phía dưới khu nhà cũ nát bỗng chốc có rất nhiều người tập trung. Khoảng 3 giờ sáng, Phương Tiểu Huân đưa người đến.

Hai bên tiến hành gặp mặt hữu nghị.

Thời Sênh nhảy từ trên sân thượng xuống, đi đến phía sau khu cũ nát, diệt một tên đứng gác, rồi đi men theo một con đường nhỏ bỏ hoang.

Người của nam chính đang ẩn nấp ở đây, lát nữa phải phế nam chính trước.

[…] Ký chủ, chúng ta nói xem mục đích phế nam chính là gì đi?

“Thì để ngày mai nam chính không đánh được trận đấu bóng rổ nữa chứ sao.” Như vậy chẳng phải là phá CP thành công rồi sao?

[…] Chẳng lẽ họ không biết thay đổi thời gian sao?

“Ngươi não tàn à? Hai người sau khi quyết đấu sinh tử đột nhiên thay đổi thời gian, như vậy chẳng khác gì tuyên bố với thiên hạ là ‘tôi có vấn đề, mau nghi ngờ tôi’ còn gì? Ngươi thấy nữ chính và nam chính lần này ngu như vậy à?”

Người ta là dân xã hội đen đấy có biết không hả!!

Không phải là tổng tài bá đạo thích ngược ta đâu!

Ừm… nhầm rồi, tổng tài bá đạo thích ta đi.

[Tôi không có não.] Nó có phải là người đâu.

“Vậy nên ngươi mới là đồ não tàn.” Có não thì còn gọi là não tàn sao? Nhị Cẩu Tử thiểu năng!

#Hệ thống nhà ta lại bị ngu rồi phải làm sao, online đợi, rất gấp#

[…] Chủ nhân a a a, Ký chủ lại công kích tôi rồi!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play