“Ta không liên quan gì đến họ, các ngươi thích làm gì thì làm.” Thời Sênh lập tức tỏ rõ lập trường.
Xì, nữ chính đại nhân lợi hại lắm cơ mà, còn cần cô cứu nữa sao.
Họ quay sang nhìn nhau, tiểu cô nương này nhìn họ quá bình tĩnh, trên mặt còn hiện rõ sự tự tin hống hách.
Trực giác mách bảo họ, người này không dễ dây vào.
Đám tu sĩ nghi hoặc giây lát, thử thăm dò tiến lên mấy bước, vừa quan sát phản ứng của Thời Sênh, thấy cô không động đậy gì, liền tiến lên kéo Lâm Thất Thất về phía họ.
“Linh Khê….” Lâm Thất Thất giãy giụa, “Linh Khê, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được.”
“Đưa đi mau lên.” Thời Sênh xua tay ra hiệu cho mấy tên tu sĩ.
Lâm Thất Thất suýt nữa thì nghẹt thở, “Linh Khê, ngươi không cứu ta cũng được, nhưng lẽ nào ngay cả ca ca ngươi cũng không cứu sao? Huynh ấy là ca ca của ngươi, ca ca ruột của ngươi đó!”
“Ta và hắn đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.” Thời Sênh xua tay, một giây sau đã hét lên đầy ác ý với đám tu sĩ, “Các ngươi có đi hay không hả, không đi là ta ra tay đấy.”
Đám tu sĩ lập tức kéo Lâm Thất Thất quay lại.
Lâm Thất Thất không thể tin vào mắt mình. Cô không ngờ Thời Sênh thực sự nhẫn tâm như vậy.
Thời Sênh nhìn Lâm Thất Thất bị lôi về, Bạch An đã bị bắt lấy, dường như họ đang thương lượng điều gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh đứng cao hơn họ, có thể nhìn thấy phía xa có một bầy sói đang tiến lại gần phía họ.
Nam chính số 2 đã đến cứu nữ chính đại nhân rồi…
“Này…” Thời Sênh vẫy tay qua bên đó, thấy có người nhìn cô, cô liền chỉ qua hướng đó, “Có sói kìa.”
Mọi người: “…”
Thời Sênh cảm nhận rõ có một ánh mắt nghiêm nghị đang dừng lại trên người cô, dường như muốn cắt cô ra thành nghìn vạn mảnh vậy.
Bầy sói bị phát hiện, vô số con sói nhào ra từ đồng cỏ, vật lộn với đám tu sĩ.
Phong Diệm nhân cơ hội cứu Lâm Thất Thất ra, đến khi hắn muốn đi cứu Bạch An, phát hiện tu sĩ bên đó đã gϊếŧ gần hết bầy sói, hắn chỉ có thể đưa Lâm Thất Thất chạy trước.
“Phong Diệm, còn Bạch An nữa…” Lâm Thất Thất nắm lấy vai Phong Diệm, sự lo lắng trên mặt dường như không hề giả tạo chút nào, “Chúng ta không thể để Bạch An ở lại được.”
“Không kịp nữa rồi, chúng ta đến nơi an toàn trước đã rồi nghĩ cách sau.” Phong Diệm nhanh chóng nói.
Lâm Thất Thất quay đầu nhìn lại phía sau, tiếng chó sói tru cùng với tiếng vũ khí vung lên chạm vào nhau chan chát của đám tu sĩ không ngừng vang lên bên tai cô ta.
Cô ta vô thức nắm lấy bờ vai Phong Diệm, đầu ngón tay bấm chặt vào trong bắp thịt hắn, tâm trạng nơi đáy mắt trào dâng phức tạp, đều là do cô ta quá yếu ớt…
***
Đám tu sĩ phái một đại diện đến nói chuyện với Thời Sênh.
“Khi nãy cảm ơn cô nương đã nhắc nhở.” Thái độ vị tu sĩ đại diện khá tốt, “Không biết cô nương có thâm thù đại hận gì với đám người thú đó?”
Cô ta sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở họ, hơn nữa từ cuộc đối thoại trước đó cũng khiến họ đoán được một phần chân tướng.
“Chẳng có thâm thù đại hận gì hết, chẳng qua ta nhìn chúng thấy ngứa mắt thôi mà.” Thời Sênh liếc nhìn vị tu sĩ đại diện, không khách khí nói: “Có chuyện gì thì nói, không có thì cút.”
Tu sĩ: “…”
Tu sĩ đại diện lấy tay ấn môi, ho một tiếng, “Cô nương này, chuyện là thế này, chúng tôi lần đầu tiên đến đây nên không quen thuộc nơi này lắm, không biết cô nương có hứng thú làm hướng dẫn viên cho chúng tôi không?”
Thời Sênh nhíu mày, độ cong trên khóe môi ngày càng sâu hơn.
Tu sĩ đại diện bỗng nhiên cảm thấy hụt hơi, còn không có cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cô.
Người đứng ở trên luôn tạo cho người khác cảm giác bức bách, nhất là như lúc này.
Địa vị của tiểu cô nương này ở trong chủng tộc người thú chỉ e cũng không hề thấp.
Giọng nói cô vang lên, “Ngươi có biết ta thường làm hướng dẫn viên cho ai không?”
Trên cánh đồng hoang bỗng nổi gió. Gió thổi qua cỏ hoang, như sóng biển dập dờn cuộn trào hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, sự hoảng hốt tràn vào tận đáy lòng vị tu sĩ đại diện nọ, kéo theo sự lạnh lẽo âm u.
“Mạo phạm cô nương rồi.” Vị tu sĩ đại diện đó cũng là người thông minh.
“Thông minh đấy.” Thời Sênh cười rất khó hiểu.
Nụ cười đó khiến người khác tuyệt đối không cảm nhận được một chút độ ấm nào, chỉ có cảm giác như đang ở trong một cái ngõ âm u nhỏ hẹp, bốn bế xung quanh đều là tiếng sói tru quỷ khóc, oan hồn lệ quỷ kêu than.
Trên trán vị tu sĩ đại diện nọ đã toát mồ hôi đầm đìa. Hắn chắp tay khom lưng hành lễ, “Vậy ta không làm phiền cô nương nữa.”
Vị đại diện nọ vội vàng rời đi, nói mấy câu với đồng bọn. Đám người nhanh chóng dẫn mấy tên người thú vừa bắt được rời đi, rồi biến mất trên cánh đồng hoang.
“A!” Như Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, cơ thể bỗng biến thành sư tử, trốn vào trong lòng Thời Sênh.
Thời Sênh: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn theo hướng đó. Tinh Lan đi từ trong cánh đồng hoang ra, cỏ hoang không che được nửa người hắn, áo lông vũ bị hắn ôm chặt lấy, ánh sáng từ bên ngoài quét qua.
Trên đầu hắn, chim ưng đực đang bay vòng quanh. Cánh đồng hoang vu vô tận phía sau đều trở thành nền cảnh cho hắn, gió nhẹ phất phơ, khẽ thổi mái tóc dài chưa được cột lên của hắn.
Hắn như bông hoa nở rộ trên cánh đồng hoang vu rộng lớn, mê hoặc đến chí mạng.
Tinh Lan đứng vững ở phía dưới sườn núi, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, “Thật là độc ác.”
“Ngươi có muốn thử xem sao không?” Thời Sênh mỉm cười.
“Không muốn.” Hắn không muốn bị con hổ nhỏ đó chơi đùa. Giọng Tinh Lan được gió thổi truyền đến bên tai Thời Sênh, “Bây giờ thế cục đã đổi, nhưng lời đề nghị trước đây của ta vẫn còn nguyên hiệu lực, ngươi có thể dẫn… bộ lạc của ngươi gia nhập Bắc Hoang.”
Thời Sênh hỏi ngược lại: “Ngươi thấy bộ lạc Bắc Hoang của ngươi an toàn lắm à?”
“Ít nhất thì cũng an toàn hơn những bộ lạc khác.”
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào hắn mấy giây, khuôn mặt chợt lạnh lùng, “Không có hứng.”
Tinh Lan: “…”
Tốc độ thay đổi sắc mặt của hổ con sao lại nhanh như vậy chứ.
Tinh Lan hơi ngừng lại, không tiếp tục chủ đề này, “Ngươi bắt một người thú của ta, không biết có trả lại cho ta được không?”
Thời Sênh cười lạnh, “Ta gϊếŧ hắn lâu rồi.”
“Hắn vẫn còn sống.” Tinh Lan nói rất chắc chắn, như thể chính mắt hắn đã nhìn thấy vậy. Hắn hơi mỉm cười, ý cười trên gương mặt hắn có thể khiến người khác dốc hết tất cả cho hắn, thanh âm nhàn nhạt, “Nếu ngươi thích thì cứ giữ lại cũng được.”
Thời Sênh: “…”
Ai thích một con chim ưng chứ!
Ánh mắt Thời Sênh di chuyển một vòng khắp người Tinh Lan, bỗng nhiên trở nên có chút ác ý, “Chân thân của ngươi không phải là một con chim ưng đấy chứ?”
Người thú bên cạnh hắn đa số đều là ưng…
Sắc mặt Tinh Lan không hề thay đổi chút nào, “Gia nhập bộ lạc Bắc Hoang đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Đừng có mơ!” Bà đây không muốn gia nhập cái bầy cầm thú đó của ngươi chút nào cả.
Thời Sênh ôm Như Nguyệt đi xuống sườn núi. Tinh Lan đứng lại giây lát rồi đi xuống theo.
Như Nguyệt dường như rất sợ Tinh Lan, co lại thành một nhúm, vùi chặt cả người vào trong lòng Thời Sênh run lẩy bẩy.
“Ngươi sợ hắn như vậy cơ à?” Thời Sênh xoa tai Như Nguyệt.
Tai Như Nguyệt run lên, giọng nói khe khẽ, “Hắn là Vương của Bắc Hoang.”
“Ngươi gặp rồi à?” Con sư tử nhỏ này mới bao nhiêu tuổi đâu? Ngay cả ra khỏi nơi ở còn ít, sao có thể gặp được Tinh Lan…
“Chưa gặp, nhưng tất cả mọi người đều biết… chỉ có Vương Bắc Hoang mới được mặc áo do lông vũ kết thành.”
“Người chim mà.”
Như Nguyệt: “…” Thủ lĩnh nói như vậy sẽ bị ăn đánh đó.
“Nói xấu sau lưng người khác là thói quen không tốt đâu.” Giọng nói Tinh Lan từ phía sau truyền đến.
“Chẳng phải là ta nói ngay trước mặt ngươi đấy sao?” Thời Sênh quay đầu nhìn hắn, nói với vẻ vô cùng thẳng thắn hào hùng.
Tinh Lan: “…”
Ánh mắt Thời Sênh dừng lại trên chiếc áo lông vũ Tinh Lan đang mặc, lúc nào hắn cũng bọc chặt trong chiếc áo lông vũ đó, không biết bên trong có mặc gì hay không…
Dường như Tinh Lan biết Thời Sênh đang nghĩ gì, “Có mặc, khiến ngươi thất vọng rồi.”
Thời Sênh: “…” Cô thất vọng cái quần què gì!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT