Thời Sênh ôm tiểu cô nương đặt sang một bên. Tiểu cô nương khôi phục hình dáng chú sư tử con đáng yêu, ôm quả rừng lăn bên cạnh Thời Sênh, thỉnh thoảng còn cọ cọ tay cô.

“Đến tìm ta làm gì?” Thời Sênh vừa đùa nghịch cùng sư tử con vừa hỏi Bạch Tuyên.

Bạch Tuyên thở dài, “Bây giờ bộ lạc Bạch Hổ rất loạn, ta sắp không ở đó nổi nữa rồi, cho nên ta muốn tới tìm ngươi…”

Từ sau khi Thời Sênh chiếm ngọn núi ở xung quanh xưng vương, tính khí của Bạch An lúc tốt lúc xấu. Hắn lại một lần nữa gặp cảnh Lâm Thất Thất và tên vu y đó ở bên nhau, đã thẳng tay gϊếŧ chết tên vu y đó.

Có lẽ Lâm Thất Thất cảm thấy kinh sợ, nên chuẩn bị bỏ đi cùng Phong Diệm.

Nhưng bị Bạch An phát hiện. Bạch An và Phong Diệm lại đánh nhau một trận.

Sau đó là bộ lạc Bạch Hổ và bộ lạc Phong Diệm đánh nhau, khiến cả bộ lạc đều không được yên ổn.

“Bây giờ Lâm Thất Thất đang ở trong tay ai?”

“Vẫn ở bộ lạc Bạch Hổ, thủ lĩnh nhốt cô ta lại rồi.” Bạch Tuyên gãi đầu, “Lâm Thất Thất làm ầm ĩ lên, nhưng thủ lĩnh không chịu thả cô ta đi với Phong Diệm.”

Ngày nào họ cũng nghe thấy Bạch An và Lâm Thất Thất cãi nhau.

“Tại sao lại phải nhốt cô ta lại? Cô ta là người thú xấu sao?” Hai móng vuốt của Như Nguyệt ôm lấy quả rừng, ghé vào trong lòng Thời Sênh, hiếu kỳ hỏi.

Thời Sênh vuốt lông cô ta, “Bởi vì có người thú muốn có được cô ta.”

“À… ca ca cũng thường xuyên nhốt ta lại, có phải ca ca muốn có được ta không?”

Thời Sênh: “…”

“Đó là vì ngươi gây chuyện nên bị nhốt lại. Nếu để ca ca ngươi nghe được câu vừa rồi, chắc chắn sẽ đánh cho mông ngươi nở hoa luôn.”

“Đừng mà.” Như Nguyệt lấy đuôi che chiếc mông xinh xắn đi.

Thời Sênh nhéo nhéo tai Như Nguyệt, nói với Bạch Tuyên: “Ngươi tạm thời ở lại đây đi.”

“Cảm ơn Linh Khê.”

“Ngươi phải gọi là thủ lĩnh.” Như Nguyệt đính chính lại cho Bạch Tuyên.

Bạch Tuyên ngẩn người, nhưng sau đó lập tức nói lại, “Cảm ơn thủ lĩnh.”

“Dẫn hắn đi tìm một nơi ở, đừng để những người thú khác bắt nạt hắn.” Thời Sênh đặt Như Nguyệt xuống.

Như Nguyệt biến thành hình người, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đi theo ta.”

“Linh… Thủ lĩnh, phụ thân ta còn đang ở dưới núi, thủ lĩnh có thể đón ông ấy lên cùng được không.” Bạch Tuyên thận trọng hỏi.

“Được.”

“Cảm ơn Linh Khê, cảm ơn thủ lĩnh.”

***

“Thủ lĩnh, sắp đến mùa đông rồi, chúng ta phải chuẩn bị dự trữ nhiều đồ ăn hơn.”

Con ngươi Thời Sênh khẽ chuyển động, cô vẫy tay, “Ừm, ngươi đi sắp xếp đi.”



“Thủ lĩnh muốn đi không?”

“Đi chứ.” Thời Sênh gật đầu.

“Ca ca, mọi người định đi săn bắt à?” Như Nguyệt ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên ánh mắt tràn ngập sự mong đợi hỏi ca ca nhà mình.

Triều Nhất ôm lấy Như Nguyệt từ tay Thời Sênh, nghiêm mặt dạy dỗ: “Muội đừng có cả ngày bám lấy thủ lĩnh như vậy.”

Bình thường thủ lĩnh cũng không hề dữ dằn gì, nhưng khi cô ấy nổi nóng thì thực sự rất đáng sợ.

Như Nguyệt không hề để ý hắn nói gì, bám lấy cổ hắn lắc lắc, “Ca ca, có phải mọi người chuẩn bị đi săn không?”

“Ừ.” Triều Nhất bất đắc dĩ, ấn cái đầu nhỏ xíu của cô.

Con ngươi Như Nguyệt sáng bừng, “Muội cũng muốn đi, muội cũng muốn đi, thủ lĩnh, ca ca, muội cũng muốn đi.”

Triều Nhất nghiêm túc từ chối, “Không được, muội vẫn còn nhỏ, đi săn rất nguy hiểm.”

“Cô ta muốn đi thì cứ để cho cô ta đi. Đừng bảo vệ cô ta kỹ quá, ngươi đâu thể bảo vệ cô ta cả đời được.” Thời Sênh chống cằm, tùy tiện nói.

Triều Nhất: “…” Nhưng người thú ở độ tuổi này đều không tham gia săn bắn mà!!!

“Ta muốn đi mà! Thủ lĩnh đồng ý rồi kìa, ca ca… ca ca…” Như Nguyệt làm nũng với Triều Nhất.

Triều Nhất nghĩ đến lúc đó Thời Sênh cũng sẽ đi, cô ấy chắc chắn sẽ không động thủ, phải để lại hai người thú ở lại trông chừng họ, cuối cùng cũng đồng ý.

Đến ngày săn bắt, người của các bộ lạc đều tập hợp đầy đủ phía dưới.

Các động vật trên đồng hoang đều phân chia theo bầy đàn, con mồi rất nhiều.

Qua một khoảng thời gian nữa, những động vật này sẽ rời khỏi đồng hoang để ngủ đông, khi mùa xuân đến chúng mới quay lại.

Cho nên mùa này chính là mùa săn bắt.

Họ có thể bắt thêm con mồi, mùa đông sẽ no ấm hơn.

Đội quân người thú tiến về đồng hoang, đội quân khổng lồ vô cùng hoành tráng.

Thời Sênh không để tâm đến lương thực của chúng, muốn ăn phải dựa vào bản thân mình, điểm tốt duy nhất chính là không cần lo lắng bị bộ lạc khác đến cướp.

Nhiều người thú như vậy chắc chắn không thể cùng săn bắt. Triều Nhất cho họ phân chia dựa vào địa bàn trước kia của mình, trước kia săn bắt ở đâu thì bây giờ vẫn đi săn bắt ở đó.

Săn được bao nhiêu đều là của mình, không cần phải giao nộp.

“Linh… Thủ lĩnh, sao ngươi không bắt họ giao nộp?” Bạch Tuyên ôm chú sư tử nhỏ đứng bên cạnh Thời Sênh, khó hiểu hỏi.

Thân là thủ lĩnh, bắt người thú cấp dưới giao nộp lương thực là một chuyện hết sức bình thường.

“Giao nộp làm gì? Ta đâu có thiếu.” Thời Sênh hỏi ngược lại.

Cô có thể để mình đói chết được hay sao?

Bạch Tuyên: “…” Ngươi làm thủ lĩnh cũng tùy tiện quá đi.

Triều Nhất cho hai người thú ở lại trông chừng Thời Sênh và Như Nguyệt, còn hắn dẫn người đi săn.



Bạch Tuyên cũng đi theo, Như Nguyệt biến thân thành chú sư tử nhỏ, chạy vòng quanh chân Thời Sênh, chơi đùa vui vẻ.

Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mấy con chim ưng đang bay vòng quanh ở xa xa.

Cái tên thiểu năng kia thật hết cách.

“Như Nguyệt.”

“Thủ lĩnh?” Như Nguyệt chạy tới, giương mắt nhìn Thời Sênh, móng vuốt mềm mại đặt lên trên đùi Thời Sênh.

“Đi, ta đưa ngươi đi bắn chim.”

“Bắn chim? Ta không thích ăn chim đâu.” Như Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, “Nhưng mà hình như rất thú vị thì phải, đi đâu bắn vậy thủ lĩnh?”

“Biến lại đi.”

Như Nguyệt lập tức biến thành hình người. Thời Sênh dắt Như Nguyệt đi đến chỗ đám chim ưng đang bay vòng vòng.

“Thủ lĩnh?” Người thú phụ trách trông coi họ lên tiếng: “Hai người muốn đi đâu?”

“Đằng kia, không đi xa đâu.” Thời Sênh chỉ sang bình nguyên ở cách đó không xa.

Người thú thấy nơi đó rất trống trải, không có gì nguy hiểm nên không ngăn cản Thời Sênh và Như Nguyệt.

Thời Sênh lật một lượt trong không gian, nhưng chỉ tìm được mũi tên, không có cung tên.

Đám mũi tên này rốt cuộc là cô đặt vào lúc nào vậy?

Thời Sênh dỡ mấy thứ ra, rồi làm lại thành hai chiếc cung tên.

“Cầm lấy, xem ta làm mẫu đây.” Tay trái Thời Sênh cầm cung, tay phải kéo dây cung, nhắm chính xác vào con chim ưng đực trên bầu trời.

Có lẽ chim ưng đực phát hiện ra có nguy hiểm, bay loạn trên cao. Thời Sênh muốn nhắm chuẩn cũng khó khăn hơn.

Vèo…

Mũi tên được bắn ra, đâm thẳng vào một trong số mấy con ưng đó, thấy sắp bắn trúng, bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên.

Trên bầu trời nổ tung một đám pháo hoa.

Có lẽ con chim ưng đó bị sợ hãi, thân mình lảo đảo hơi hạ xuống dưới, vừa khéo tránh được mũi tên bắn đến.

Thời Sênh: “…”

Thời Sênh vội vã quan sát cẩn thận mũi tên bên cạnh, không có gì khác với mũi tên thông thường, trọng lượng và độ dài đều vừa đúng, nhưng ở vị trí lông vũ mũi tên lại được khắc một ký hiệu cực nhỏ.

Cái tên chết giẫm nào lại làm thứ đồ chơi này thành đạn phát tín hiệu vậy hả!!!

Vậy thì lại có câu hỏi được đặt ra, rốt cuộc là cô đã nhặt mấy thứ đồ chơi quái quỷ này vào không gian từ lúc nào vậy?

Hoàn toàn không có ấn tượng gì hết.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong không gian của cô có rất nhiều những thứ hiếm có kỳ quái, có thể nói là đều là những loại có giá trị phá hoại vô cùng lớn.

“Đẹp quá! Đẹp quá! Thủ lĩnh, ta muốn xem nữa.” Như Nguyệt ở bên cạnh nhảy nhót, cô ta chưa từng thấy thứ gì đẹp mắt như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play