Lúc Phó Khâm tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là một mặt trăng tròn trĩnh.
Chết rồi sao?
Địa ngục cũng có ánh trăng sao?
“Đừng nằm mơ nữa, không chết nổi đâu.” Giọng nói trong trẻo từ bên cạnh truyền đến, tâm tư tản đi bốn phía của Phó Khâm lập tức hồi tụ lại.
Hắn chống người ngồi dậy, phía đối diện có một thiếu nữ đang ngồi, sau lưng là vầng trăng rất to làm cho thân ảnh của cô có thêm mấy phần thanh lãnh, khuôn mặt lại càng xinh đẹp hơn, mang theo một tầng ánh sáng nhàn nhạt, hư ảo như mộng cảnh.
Dường như cô vốn nên thế này, bầu bạn với ánh trăng, sát cánh cùng gió lạnh, tĩnh lặng như tiên.
Thế nhưng, lời nói của cô lại khiến cho người ta sởn cả tóc gáy, đem theo mấy phần máu lạnh và trào phúng, hình tượng dựng lên ầm ầm sụp đổ, cô càng giống như một ác ma tự tin nói toạc móng heo, muốn làm gì thì làm, nơi nào, lúc nào cũng chuẩn bị cho bạn một đòn trí mạng vậy.
“Có muốn thể nghiệm lần nữa không?” Đôi mắt Thời Sênh phủ lên Phó Khâm, từng từ từng câu nói: “Cái chết không đáng sợ, đáng sợ là… tôi không muốn để anh chết.”
Phó Khâm an tĩnh nhìn cô.
“Anh có biết, thứ tra tấn người ta nhất là cái gì không?” Thời Sênh ngồi thẳng người.
Phó Khâm lắc đầu.
“Là cái chết ở rất gần anh nhưng anh lại không thể chạm tay vào được, không thể không tiếp tục bước đi trong cái thế giới toàn cạm bẫy sắc nhọn này, mình đầy vết thương cũng không thể nào dừng lại, sống mà không vì chính mình.” Thanh âm của Thời Sênh hơi mơ hồ. “Nghe nói anh đã tìm tới cái chết rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thành công, anh để tay lên ngực và tự hỏi xem là có thật anh rất muốn chết không? Một người đã muốn chết thì không ai có thể ngăn được.”
Thời Sênh quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười kỳ lạ: “Anh muốn chết tôi có thể thành toàn cho anh, từ chỗ này nhảy xuống bảo đảm anh chết cũng không thể chết tiếp được nữa. Anh yên tâm đi, không có ai biết được là anh chết ở chỗ này đâu.”
“Cô thật sự là… không kiêng nể gì cả.” Phó Khâm ra sức vắt óc mới thốt ra được một câu này.
“Anh đừng nói mấy lời vô nghĩa đó, tôi dám không kiêng nể gì đương nhiên là vì tôi có bản lĩnh để làm việc không kiêng nể gì.” Khẩu khí của Thời Sênh vô cùng kiêu ngạo.
Một nhiệm vụ mà thôi, chết rồi thì trò chơi sẽ kết thúc, đối với cô mà nói chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì cả.
Còn về phần bị “mạt sát” mà Hệ thống từng nói…
Vậy vẫn còn phải xem xem Hệ thống có bản lĩnh đó không đã.
Đại khái là từ trước đến nay, Phó Khâm chưa từng gặp qua người nào kiêu ngạo như thế, thế giới này luôn có kẻ thù, cô lại không sợ hãi gì như thế sao?
Đây có lẽ không phải là kiêu ngạo, là tự đại nhỉ?
Thời Sênh tự đại đang nghĩ có cần đạp Phó Khâm xuống một lần nữa hay không, tên gia hoả này trước đây chọc tức cô không hề nhẹ.
“Tôi muốn quay về.” Phó Khâm lên tiếng.
“Không muốn chết nữa à?”
“Không muốn chết như thế này.” Hắn không muốn chết ở nơi hoang vu như thế này.
Thời Sênh khe khẽ nhíu mày, không muốn chết như thế này? Vậy muốn chết như thế nào?
Trong đầu Thời Sênh nghĩ tới mấy cách chết khác, trong đầu toàn là những hình ảnh đẫm máu, cô bị kích động nên lại một lần nữa đạp Phó Khâm xuống dưới.
Ông nội nhà anh chứ, chết còn phiền phức như vậy!
Phó Khâm một lần nữa được thể nghiệm cảm giác rơi từ trên cao xuống, không có khó chịu như lần trước, lúc được thiết kiếm đón lấy cũng không bị ngất đi.
Thời Sênh đưa Phó Khâm về phòng, đến cái phòng lúc trước Kỷ Tiểu Ngư rời đi bèn loanh quanh một vòng.
Ngày thứ hai, Thời Sênh hỏi mấy bạn học dậy sớm, cũng không ai biết là ai ở bên trong đó cả.
Cô xâm nhập vào hệ thống quản lý của khách sạn mới biết là ai ở bên trong đó.
Cao An Lãng.
Là kẻ bị nguyên chủ làm bị thương tiểu đệ đệ.
Là đối tượng cần báo thù.
Bởi vì tài nguyên cô có thể dùng quá ít, trên tay tuy rằng có tư liệu về Cao An Lãng, thế nhưng cô luôn không động thủ, bây giờ cô chưa thể động vào Cao gia được.
Tại sao hắn lại quen biết Kỷ Tiểu Ngư?
Hệ thống, thế này không phù hợp a!
[Tình tiết câu chuyện chỉ có thể tham khảo, những việc phát triển bên trong không nhất định là sẽ đi theo tình tiết câu chuyện. Ký chủ, có lẽ cô cũng phát hiện rồi, mỗi một thế giới đều không phải là thế giới chết, những người này đều là người sống, có tư tưởng tự chủ.]
NPC có trí tuệ và năng lực?
Còn là NPC có trí tuệ và năng lực không nghe quản giáo?
Cho nên, tình tiết câu chuyện chính là manh mối đưa ra nhiệm vụ, tác dụng còn lại đều không đáng kể?
[…]
Ký chủ này nó thật sự không chăm sóc, dạy bảo được, chủ nhân, có thể bãi công không?
Trong mắt ký chủ, tình tiết câu chuyện cũng chỉ là bài trí cho có mà thôi.
Nếu Cao An Lãng và Kỷ Tiểu Ngư đã quen biết, không quan tâm tình tiết câu chuyện như thế nào, tình hình hiện tại khẳng định là không quá tốt rồi.
Cao An Lãng còn trẻ tuổi mà đã đầy một bụng tâm địa gian trá, ăn chơi đàng điếm, và đặc biệt là thích mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Bởi vì Cao gia quyền lớn thế lớn nên hắn thực sự là muốn làm gì thì làm.
“Tiểu Chỉ.” Lâm Nhân từ xa gọi Thời Sênh một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Sao cậu lại dậy sớm như thế? Các giáo viên vẫn còn chưa dậy.”
“Cậu không ngủ được à?” Hai vành mắt Lâm Nhân đen sì, cho dù là có trang điểm vẫn có thể nhìn ra được.
Gương mặt Lâm Nhân sụp đổ: “Đêm qua Kỷ Tiểu Ngư ngủ cứ ngáy khò khò, lại còn chảy nước miếng, cả phòng chỉ có mỗi một cái giường, tớ nằm ở sô pha cả một đêm.”
Nghĩ đến những việc tối qua, Lâm Nhân thật sự không dám nhớ lại, đó tuyệt đối là sự dày vò.
“Cậu nghỉ ngơi trước một lát đi, tớ lấy bữa sáng cho cậu, người đẹp thời thời khắc khắc đều phải duy trì trạng thái đẹp nhất.” Thời Sênh trêu ghẹo Lâm Nhân, quay người đi về chỗ cung cấp đồ ăn sáng của khách sạn.
Lấy đồ ăn sáng quay lại, Lâm Nhân đã nằm bẹp trên bàn ngủ rồi.
Thời Sênh ăn trước một mình, đợi người tới nhiều hơn rồi, Lâm Nhân bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, ăn tươi nuốt sống hết cả bữa sáng.
…
Ăn sáng xong, tập thể tập hợp, hôm nay phải đi vào trong núi, ở trong núi tiến hành hoạt động dã ngoại thám hiểm mấy ngày.
Giáo viên nhắc đến mấy điểm cần phải chú ý, mấy học sinh khối lớn nhất đương nhiên là chẳng nghe được chữ nào, cũng chỉ là nói cho mấy học sinh mới năm nhất nghe mà thôi.
Lúc Thời Sênh quay về phòng thu dọn đồ đạc thì gặp phải chú Giản và vệ sĩ của Phó Khâm.
Chú Giản trừng khẽ Thời Sênh một cái, sau đó không tình không nguyện đưa cho Thời Sênh một cái va li.
“Bên trong này có thuốc mà thiếu gia thường dùng…” Chú Giản đùng đùng nói hết những điều cần phải chú ý.
“Cháu…”
[Nhiệm vụ liên hoàn thứ mười tám: Ở bên Phó Khâm suốt thời gian dã ngoại.]
Hệ thống đi trước một bước phát ra nhiệm vụ.
… Chỉ phụ trách dẫn hắn theo, không có trách nhiệm về việc ăn uống sau đó của hắn.
Hệ thống, mi đang ép bản cô nương phải chửi mi đúng không?
Cô nhìn cái va li trong tay chú Giản một cái, cũng không tình không nguyện y như thế mà nhận lấy.
“Bắc tiểu thư, thiếu gia đành phải phiền cô rồi.” Chú Giản đột nhiên nghiêm túc nói một câu.
Thời Sênh: “…”
…
“Trạch, anh đang nhìn cái gì thế, chúng ta phải đi rồi.”
Kỷ Tiểu Ngư thuận theo hướng nhìn của Bắc Trạch mà nhìn qua, bên đó chỉ có mấy vệ sĩ mặc áo đen, chẳng thấy cái gì cả.
Có điều…
Đó là vệ sĩ của học trưởng Phó Khâm sao?
“Không có gì, đi thôi.” Bắc Trạch nhận lấy thứ trong tay Kỷ Tiểu Ngư, đi ra ngoài.
Kỷ Tiểu Ngư lại nhìn về bên đó mấy cái rồi ngoảnh đầu nhìn theo thân ảnh của Bắc Trạch, cuối cùng chạy đuổi theo Bắc Trạch.
Các đội lớn lại lần nữa phân thành mấy đội nhỏ, mỗi đội phối hợp với ba giáo viên, từng tốp đi vào trong núi.
Đường đi vào núi so với đường lên núi lúc trước còn khó đi hơn, Kỷ Tiểu Ngư vốn là con nhà nghèo, lúc này liền thể hiện được ưu thế hơn, lúc đa phần các nữ sinh đang khóc cha gọi mẹ, nâng đỡ giúp nhau thì Kỷ Tiểu Ngư tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.
Đến lúc sau, nam sinh cũng có chút không chịu nổi nữa.
“Nghỉ ngơi một lát trước đã.” Giáo viên dẫn đội thông báo.
Cả đoàn người cũng chẳng quan tâm đến hình ảnh nữa, trên mặt đất đầy đất sét vẫn ào ào ngồi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT