“Mọi người vẫn chưa cho Phó thiếu ăn được gì à?” Bác sĩ không biết từ chỗ nào đi ra, không để ý đến không khí gươm súng sẵn sàng, lãnh đạm nói: “Hôm nay là ngày thứ ba rồi, mấy ngày nay cậu ấy không ăn cái gì cả, cứ tiếp tục như thế này thì chỉ có thể chuẩn bị hậu sự thôi.”
Bác sĩ nói xong liền rời đi, cũng không quan tâm mấy người bên này có phản ứng gì.
Nhìn kỹ mới phát hiện, bác sĩ rời đi như đang chạy trốn.
Làm một bác sĩ cũng rất là khó, nhìn mấy người này xem, ai ai cũng đều như muốn gϊếŧ người vậy, nếu không có khi hắn nên đi gọi bảo vệ trị an lên đây trước.
Chú Giản và Thời Sênh nhìn chằm chằm nhau mấy cái, mấy vệ sĩ cũng không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên bắt đầu khuyên chú Giản, cuối cùng chú Giản vẫn để cho Thời Sênh đi vào trong.
Bây giờ điều quan trọng là làm cho thiếu gia ăn cái gì đó.
…
Trong phòng bệnh là một mảnh hỗn loạn, dụng cụ bệnh viện đổ đầy trên mặt đất, chăn mền gối đầu bị ném hết ra bên ngoài giống như vừa mới phát sinh một trận đánh nhau ở đây vậy, một mùi nồng nặc sặc mũi làm cho người ta khó chịu vô cùng.
Phó Khâm mặc quần áo bệnh nhân, nghiêng người dựa vào đầu giường, một chân cong lên đặt trên giường, tay đặt trên đầu gối, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ làm cho thân ảnh của hắn cũng lờ mờ mịt mù theo.
Một tay khác rủ xuống cạnh giường, máu tươi từ đầu ngón tay hắn từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất.
Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt sương mù dày đặc che phủ, một mảnh tĩnh lặng.
Hình tượng suy sụp đẫm máu.
“Anh muốn chết hay không muốn chết vậy?” Thời Sênh vốn dĩ đang tức giận, nhìn thấy một màn này dường như không suy nghĩ gì hết, trực tiếp mở miệng châm chọc: “Muốn chết thì cứ từ chỗ này nhảy xuống là được rồi, việc gì phải phiền phức như thế?”
Nghe thấy tiếng nói, Phó Khâm động đậy cái cổ cứng ngắc, một lúc sau mới tập trung được nhìn rõ thiếu nữ đang đứng trước mặt mình.
Nhìn Thời Sênh ba giây, hắn đột nhiên đứng lên, chân trần đi ra mở cửa sổ, xoay người trèo lên trên.
“Thiếu gia.” Một đám người từ bên ngoài chạy vào: “Thiếu gia đừng kích động…”
“Cút ra ngoài.” Tiếng nói của Phó Khâm rất nhẹ, bị gió bên ngoài thổi một cái đã bị thổi bay không chịu nổi.
“Có bản lĩnh thì anh nhảy xuống đi!” Thời Sênh tiếp tục xúi giục hắn.
“Cháu gái…” Tiếng nói của chú Giản gọi cô một tiếng rất to, trong ánh mắt đầy sự tức giận, ông muốn để cho cô gái này vào khuyên nhủ thiếu gia chứ không phải là để cho cô vào xúi giục thiếu chủ đi tìm cái chết.
“Thiếu gia!” Chú Giản quay đầu nhìn, trên cửa sổ đã không thấy thân ảnh Phó Khâm đâu nữa, mấy vệ sĩ nhoài người về phía cửa sổ, thần sắc kinh hãi nhìn xuống phía dưới.
Thời Sênh có chút ngẩn người, hắn thật sự nhảy xuống sao…
Mẹ nó chứ, nhân vật phản diện này cũng dễ chết quá đi, bản cô nương có chút không tiếp nhận nổi rồi.
“Sử dụng đạo cụ, ngưng đọng thời gian.” Thời Sênh nghiến răng ken két nói một câu.
Không gian đột nhiên bất động lại, biểu tình của tất cả mọi người đều trong chớp mắt bị dừng hình, thế giới biến thành tĩnh lặng không tiếng động.
Thời Sênh dẫm lên đống bừa bãi trên mặt đất trèo lên một cửa sổ khác, đẩy cửa sổ nhìn xuống phía dưới, Phó Khâm vẫn đang duy trì tư thế nhảy xuống, cách mặt đất vẻn vẹn có mười mấy mét.
Thời Sênh từ trên cửa sổ nhảy xuống, rất nhanh đến bên cạnh Phó Khâm, vội vàng dừng lại bên người hắn, thứ chân cô vừa dẫm lên chính là cái kiếm sắt kia.
Cô mang theo Phó Khâm hạ thấp xuống mấy mét, cách mặt đất một mét mới dừng lại, sau đó đợi đạo cụ mất đi hiệu lực.
3…
2…
1…
Thành phố bất động trong chớp mắt sống lại, thế giới tĩnh lặng bị lấp đầy tiếng ồn ào.
Cuốn vào lực độ chấn động, Thời Sênh ôm lấy Phó Khâm, bị đập xuống mặt đất, tuy rằng đã hoà hoãn lại sức mạnh thế nhưng cô vẫn nghe thấy sau lưng mình răng rắc vang lên tiếng vỡ.
Fuck, cô làm cái chết tiệt gì đây?
Ai mà biết tên tâm thần này lại nhảy xuống chứ?
May mà chỗ này là khu nằm viện, không có ai cả, nếu không còn không biết người khác sẽ loan truyền như thế nào nữa.
“Anh muốn đè chết tôi à?” Thời Sênh nghiến răng ken két lên tiếng.
Phó Khâm không có phải ứng gì, hắn từ từ nhấc người lên, rất tiếc hận nói “Chết không thành công.”
Thời Sênh: “…”
Lẽ ra bản cô nương phải để cho anh chết mới đúng, cứu anh làm cái chó gì?
Mấy người bên trên phòng bệnh chỉ thấy Thời Sênh đột nhiên xuất hiện sau đó cô ôm lấy thiếu gia nhà mình đập xuống đất.
Một đám người vội vã chạy xuống dưới, kiểm tra Phó Khâm mấy lần, xác định là hắn ta không bị làm sao mới có người chú ý đến Thời Sênh đang nằm trên mặt đất.
Thời Sênh được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Tất cả đều là do tự mình làm ra a!
…
Lúc Thời Sênh nằm viện, Phó Khâm vẫn dùng cái chết để đe doạ như cũ, thế nhưng mỗi lần Phó Khâm tìm cái chết thì Hệ thống đều phát nhiệm vụ gửi cho cô.
Tất cả chỉ là chuyện nhỏ như cái hạt vừng, ví dụ…
Kể cho Phó Khâm nghe một câu chuyện cười.
Đưa nước hoa quả cho Phó Khâm.
Cùng Phó Khâm đi kiểm tra.
Thời Sênh cũng coi như là biết vì sao mà quản gia lại nói tính khí của Phó Khâm không tốt rồi.
Cái tên này chỗ nào lúc nào cũng muốn chết thì thôi đi, lại còn lạnh lùng bạo lực, một lời không hợp liền không hé răng.
Xét theo lần thứ hai gặp nhau chẳng vui vẻ gì, chú Giản kỳ thực có chút không ưa Thời Sênh, ấn tượng tốt lần đầu tiên gặp nhau đều biến mất hết.
Cộng thêm việc Thời Sênh xúi giục thiếu gia nhà ông nhảy lầu, cô kỳ lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh thiếu gia, chú Giản cảm thấy bản thân mình không kêu người lôi cô gái đầy điểm đáng nghi này ra bên ngoài đã là kỳ tích rồi.
Cho nên, mỗi lần Thời Sênh muốn gặp Phó Khâm thì quản gia đều đấu trí đấu dũng phòng cô như phòng trộm vậy.
[Nhiệm vụ liên hoàn thứ mười bốn: Tặng hoa.]
Thời Sênh đang âm thầm nhai răng rắc răng rắc viên thuốc đắng tới mức muốn lấy mạng này.
Y tá nhỏ đến đưa thuốc cho Thời Sênh kia kêu lên một tiếng kinh hồn táng đảm.
Biểu tình của Bắc tiểu thư…
Là muốn gϊếŧ người sao?
Còn nữa, thuốc không đắng à?
Y tá nhìn thấy Thời Sênh trút căm phẫn vào việc uống thuốc, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bước vội ra khỏi phòng bệnh, hai người ở hai phòng bệnh này đều là người kỳ quái, một người thì không chịu uống thuốc, một người thì nhai thuốc như nhai kẹo.
Người có tiền bây giờ đúng là càng ngày càng kỳ lạ!
Thời Sênh cầm lấy điện thoại di động, lên trên mạng đặt một bó hoa.
Hoa gì bây giờ?
Tuỳ tiện đi, dù sao cũng không quan trọng.
Lúc Thời Sênh nhận hoa, cả mặt đều đen xì, mẹ nó chứ, sao lại quên mất không nói là không lấy hoa hồng!
Thôi đi, cái tên cả ngày muốn chết này chắc cũng chẳng thèm để ý đến đâu.
Thời Sênh ôm lấy bó hoa hồng lớn, khó khăn bước đến trước cửa phòng bệnh.
Mấy người vệ sĩ lúc đầu không nhìn thấy cô, đang định ngăn lại thì nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sau bó hoa.
“Bắc tiểu thư, cô đây là…?” Định làm gì thế hả? Tặng hoa hồng…
Thời Sênh đảo đảo mắt nhìn mấy người vệ sĩ, không có chú Giản, rồi mới trừng mắt lên với mấy người vệ sĩ kia: “Mở cửa ra, lưng tôi đau.”
Bản cô nương bị thương còn chưa khỏi đâu đó!
Vệ sĩ vội vàng đẩy cửa ra.
Bọn họ thực ra rất nguyện ý nhìn thấy Thời Sênh đến đây tìm thiếu gia nhà bọn họ, chí ít lúc này tuy rằng thiếu gia không nói chuyện nhưng cũng sẽ không nhân lúc bọn họ không chú ý mà chuẩn bị chạy mất hoặc là tìm cái chết.
Phó Khâm cúi đầu xem điện thoại di động, nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng nằm lên giường, tung chăn trùm qua đỉnh đầu.
Nữ nhân này cả ngày lượn qua lượn lại trước mặt hắn, đúng là phiền chết đi.
Thời Sênh nếu như biết được cách nghĩ của Phó Khâm, có lẽ sẽ đem cả bó hoa hồng này mà đập vào mặt hắn.
Cho rằng cô muốn lượn qua lượn lại trước mặt hắn hay sao? Tâm thần!
“Phó Khâm, đừng có giả chết.” Thời Sênh đem bó hoa ném lên trên chăn của Phó Khâm, không vui vẻ nói: “Đứng lên nhận hoa.”
Phó Khâm ở trong chăn ngửi thấy hương hoa rất nồng nặc, hắn kéo chăn ra, vừa hay nhìn thấy hoa hồng tươi đẹp.
Hắn ngẩn ra một lát, tầm nhìn từ từ di chuyển lên trên mặt Thời Sênh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT