Nguyên nhân gây ra chuyện này là Hạ Vũ yêu cầu tân binh mang theo vật nặng chạy năm nghìn mét, chạy được một nửa thì có một nữ tân binh té xỉu. Hạ Vũ đưa người tới phòng y tế, đến khi trở về thì nhìn thấy Thời Sênh đã đang ngồi nghỉ ở một bên.
Không ai chú ý xem Thời Sênh có chạy đủ năm nghìn mét hay không.
Sau đó liền bạo phát màn đánh nhau kia.
“Cô còn chưa dùng hết một nửa thời gian.” Một giáo quan bên cạnh Hạ Vũ nói, “Cái này không phải lười biếng thì là gì? Cô tưởng mình có thể chạy như bay chắc?”
“Thiếu nữ gió đã nghe bao giờ chưa? Ông đây chạy nhanh như thế đấy, anh không làm được là chuyện của anh, giờ còn trách người khác quá lợi hại sao?”
Mọi người: “…”
Thời Sênh một mực chắc chắn mình đã chạy xong, Hạ Vũ thì không tin, trong thời gian ngắn như thế, sao cô ta có thể chạy xong được.
Biện pháp tốt nhất là bắt Thời Sênh chạy lại để chứng minh trong sạch.
Nhưng Thời Sênh nào chịu chạy tiếp năm nghìn mét nữa chứ, vì thế liền không đồng ý.
“Tôi và cô chạy! Chỉ cần cô chạy thắng được tôi thì tôi sẽ tin là cô đã chạy xong!” Hạ Vũ đứng ra, trầm giọng nói.
“Ai muốn chạy với bại tướng dưới tay mình chứ.” Thời Sênh trợn mắt.
Hạ Vũ đen mặt.
Chuyện lúc trước bị cô đánh không có ai biết, hắn cảm thấy nói ra thì mình rất mất mặt. Nhưng mà vừa rồi trước mặt bao nhiêu người như thế, hắn vẫn bị đánh, mặt mũi đã bị ném về tận nhà rồi.
Mọi người cũng cực kỳ xấu hổ.
Diệp Sâm quay đầu hỏi người đàn ông mặt chữ quốc, “Tôi nhớ tôi có thể tùy tiện chọn người ở trong quân khu đúng không?”
“Trên lý thuyết là như thế, nhưng mà thiếu tướng, cô ta là con gái của Phó tư lệnh Cốc, hơn nữa còn là phụ nữ.”
“Có nội quy nào nói là không được chọn nữ đâu?”
“Cái này… đúng là không có.”
Diệp Sâm đi về phía bên đó, “Trưởng tham mưu Triệu.”
Trưởng tham mưu Triệu kinh ngạc, nhanh chóng xoay người sang, “Thiếu tướng Diệp, có chuyện gì sao?”
Diệp Sâm vứt cho Thời Sênh một ánh mắt đầy thâm ý, “Trưởng tham mưu Triệu, tôi muốn cô ấy.”
“Cái này…”Trưởng tham mưu Triệungẩn ra, hết quay đầu nhìn Thời Sênh rồi lại nhìn Diệp Sâm, “Ý của Thiếu tướng Diệp là?”
Không phải như ông nghĩ đấy chứ?
Lão Cốc mà biết chuyện còn không đánh chết thằng nhóc hỗn đản này sao?
Ngay sau đó, Diệp Sâm liền chứng thực suy nghĩ củaTrưởng tham mưu Triệu, “Tôi muốn cô ấy gia nhập quân doanh đặc huấn.”
Mồ hôi lạnh củaTrưởng tham mưu Triệulập tức trút xuống như mưa, cũng không màng ánh mắt tò mò xung quanh nữa, kéo Diệp Sâm sang bên cạnh, “Tiểu Diệp, cậu biết đó là con gái của ai mà, đúng không? Cậu mà dám đưa nó tới quân doanh đặc huấn sao? Phó tư lệnh yêu thương đứa con gái này như thế, nếu cậu mà làm thế, ông ấy sẽ nháo tới tận chỗ ba cậu đấy.”
Diệp Sâm nhếch môi, “Cô ấy rất có thiên phú, tôi cảm thấy không ai có thể tốt hơn.”
Trưởng tham mưu Triệu: “…” Thiên phú tuy là có, nhưng người ta cũng có hậu đài, tuy rằng không trâu bò như cậu nhưng cũng khiến người ta phải đắn đo.
“Việc này tôi không làm chủ được, cậu đến hỏi Phó tư lệnh đi.”Trưởng tham mưu Triệunhanh chóng chối bỏ trách nhiệm.
Bọn họ đều biết, ông Cốc yêu thương đứa con gái này tới mức nào. Lúc trước Cốc Lam làm ầm lên muốn tới quân khu, ông Cốc còn lo lắng con bé xảy ra chuyện gì.
Giờ thì tốt rồi, vị này còn dám nhớ thương nó nữa.
“Người tôi mang đi trước, chờ Phó tư lệnh trở về rồi nói tiếp.” Diệp Sâm nói luôn.
Trưởng tham mưu Triệu muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, chỉ mang đi chứ không lập tức gia nhập quân doanh đặc huấn, chờ ông Cốc về thì vẫn kịp đòi lại người, cho nênTrưởng tham mưu Triệucũng đành nhượng bộ Diệp Sâm.
Quan trọng nhất là phải cho Hạ Vũ một cái thang để xuống nữa.
Rốt cuộc có phải lười biếng hay không lười biếng thì mặt mũi của Hạ Vũ cũng đã mất rồi, nếu lại để Thời Sênh thắng kiện nữa thì càng thêm xấu hổ.
Cũng không biết lão Cốc huấn luyện con bé này ở nhà thế nào mà lợi hại thế.
“Bé con, đi nào!” Diệp Sâm vẫy vẫy tay với Thời Sênh.
Thời Sênh đảo mắt một chút rồi đi về phía hắn.
Hạ Vũ đột nhiên đứng ra, biểu tình nghiêm túc, “Không biết vị Thiếu tướng này muốn mang lính của tôi đi đâu?”
“Liên trưởng Hạ.”Trưởng tham mưu Triệukêu lên, “Chuyện này Thiếu tướng Diệp sẽ báo cáo với Phó tư lệnh, cậu không cần xen vào, tiếp tục huấn luyện đi.”
Hạ Vũ nhíu mày, người bên cạnh vội vàng kéo hắn một chút, ý bảo hắn đừng xúc động.
Nghe nói Thiếu tướng Diệp này lai lịch không nhỏ, tới quân khu này là có nhiệm vụ đặc thù gì đó. Ngay cảTrưởng tham mưu Triệuvà Phó tư lệnh Cốc đều phải nhường hắn ba phần, đối đầu với hắn không phải là hành động sáng suốt.
Hạ Vũ siết chặt nắm tay.
…
Trưởng tham mưu Triệu vốn tưởng chờ ông Cốc về sẽ đi đòi người, ai biết Diệp Sâm vừa nhận người liền nộp tư liệu lên luôn.
Đến khi ông Cốc về tới nhà, biết được chuyện này thì hồ sơ của Thời Sênh đã đưa vào lưu trữ rồi.
Lưu trữ đại biểu đã gia nhập quân doanh đặc huấn, trừ phi khảo hạch thất bại, nếu không sẽ không được phép rời khỏi nơi đó.
Trước kia, chưa bao giờ thấy những người này nhanh nhẹn như thế, ai ngờ lần này trong thời gian ngắn đã xong việc,Trưởng tham mưu Triệuvô cùng tuyệt vọng.
Sớm biết tiểu tử này làm thế thì có nói gì ông cũng sẽ không cho Diệp Sâm đem người đi.
Ông Cốc thì nổi trận lôi đình, quân doanh đặc huấn là địa phương nào chứ?
Là nơi lấy mạng người.
Dù không qua khảo hạch thì sau đó cũng phải chấp hành nhiệm vụ giữa mưa bom bão đạn.
Ông Cốc còn không thèm cho mời người, trực tiếp gϊếŧ đến sân huấn luyện của Diệp Sâm, kết quả không gặp được người, sau khi nghe ngóng mới biết người ta đã theo con gái nhà mình về nhà chơi rồi.
Ông Cốc gào lên tức tối, lại cấp tốc chạy về nhà.
Vừa vào sân đã nghe thấy tiếng vợ cười ha hả, khen ngợi, “Tiểu Diệp, con cứ để đó là được rồi, cứ để đó cho bác làm, con và Tiểu Lam ngồi chơi đi.”
Ông Cốc thấy bà Cốc đứng cạnh tên nhóc kia thì mặt tối sầm lại, “Diệp Sâm!”
Diệp Sâm quay đầu, lễ phép chào hỏi, “Bác, bác đã về rồi.”
“Aizz, lão Cốc, ông đã về rồi, chẳng mấy khi Tiểu Lam mang bạn về, chút nữa mấy bác cháu uống hai ly với nhau nhé!” Bà Cốc cười tủm tỉm nói.
Ông Cốc thu lại vẻ giận dữ, “Ừ, bà làm thêm chút thức ăn nhé.”
“Được rồi, mọi người nói chuyện đi, tôi xuống bếp.” Bà Cốc lại bưng đồ vật trong tay vào phòng.
Bà Cốc vừa đi, ông Cốc liền đập bàn cướp đồ ăn trong tay Diệp Sâm, kéo hắn ra ngoài cổng, “Cút cút cút, cút cho tôi. Tôi nói cho cậu biết nhé Diệp Sâm, đừng có nhớ thương con gái nhà tôi nữa.”
Ông biết thừa, lão già nhà họ Diệp đó nhét người tới đây chắc chắn là không có ý tốt.
Diệp Sâm đập đập cổng, “Bác trai, việc này bác nói không tính được, phải bé con nói mới tính.”
Ông Cốc trừng mắt, “Tôi là ba của nó, tôi nói không được là không được.”
Ông Cốc bẻ tay Diệp Sâm ra, đuổi người đi, sau đó đóng cổng “rầm” một tiếng.
“Bác trai, người tới là khách, sao bác có thể đuổi khách như thế được?” Diệp Sâm ló đầu qua bức tường.
Ông Cốc cầm lấy cây chổi treo bên bờ tường đánh, “Mau cút đi!”
“Ba, ba làm gì thế?” Thời Sênh nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài xem, vừa lúc thấy ông Cốc cầm chổi đánh Diệp Sâm.
Tuy biết ông Cốc có vẻ không thích Diệp Sâm, nhưng cũng không đến mức ghét như thế chứ?
“Con coi lời ba nói như gió thổi bên tai đúng không?” Ông Cốc thấy Thời Sênh thì càng tức hơn, “Ai cho con mang nó về nhà?”
Thời Sênh vô tội, “Anh ấy cứ đòi theo con về, vừa lúc bị mẹ gặp được.”
Không phải ba nói không thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới cảm xúc của mẹ sao?
Diệp Sâm nhanh chóng lấy được tình cảm của mẹ vợ tương lai, nghênh ngang vào nhà, cô có cách nào chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT