Thời Sênh dạo khắp cung Hoa Thanh một vòng mới thấy Kỳ Uyên đang đứng ở cuối một hành lang như đang tìm cái gì, biểu tình đầy nôn nóng, quanh thân tản ra áp lực lạnh lẽo.

Không chạy là được rồi.

Kỳ Uyên quay lại, nhìn thấy Thời Sênh thì hơi sững người mấy giây, sau đó liền tiến lại gần. Khuôn mặt hắn lạnh nhạt, cánh môi mấp máy nhưng mãi không phát ra âm thanh gì.

Thời Sênh hỏi với vẻ cổ quái, “Sao thế hả?”

Sau một lúc, Kỳ Uyên mới nghẹn ra hai chữ, “Trẫm gấp.”

Chỉ có hai chữ, Thời Sênh nghe chẳng hiểu gì, “Gấp cái gì?”

Kỳ Uyên chau mày: “Quá mót.”

Thời Sênh: “…”

Đi tiểu thì nói là đi tiểu, còn nói hoa văn thế làm gì?

“Vì thế nên ngài mới ra ngoài à?”

“Nếu không ngươi cho là Trẫm chạy rồi chắc?” Hắn cũng muốn chạy lắm, nhưng hắn ra khỏi cung thế nào bây giờ? Hiện tại, bên ngoài toàn là người của tên này, hắn có điên mới chạy.

Thời Sênh: “…” Xét thấy ngươi từng có tiền án, nghĩ như thế cũng chẳng có gì sai cả.

Thời Sênh đưa Kỳ Uyên tới nhà xí.

Kỳ Uyên đi vào, Thời Sênh muốn theo cùng, hắn bèn xoay người nhăn mày hỏi: “Ngươi làm gì thế hả?”

Thời Sênh nghiêm túc đáp, “Ta sợ ngài lại chạy.”

“Trẫm có dự kiến rồi.” Kỳ Uyên lạnh mặt, “Không được tiến vào.”

“Đều là đàn ông cả, ngài sợ cái gì chứ?”

Kỳ Uyên đóng sầm cửa lại, Thời Sênh vuốt cằm cười, tính cách này, ngoại trừ gã ngốc Phượng Từ nhà mình ra thì còn có ai vào đây được nữa chứ.

Lúc Kỳ Uyên đi ra, Thời Sênh đang tựa vào cửa. Hắn liếc nhìn cô một cái rồi đi nhanh về phòng mình. Thời Sênh đi theo sau hắn không nhanh không chậm. Kỳ Uyên bực bội trong lòng, rất muốn chém người, nhưng đây không phải Hoàng cung của hắn, không gọi người được.

“Dung Vương, có thể đừng đi theo Trẫm được không?” Kỳ Uyên không nhịn được, xoay người mở miệng rất không kiên nhẫn, “Trẫm không thích đàn ông. Ngươi đừng lãng phí thời gian trên người Trẫm nữa.”

“Bản vương thích là được rồi.” Thời Sênh nghiêng đầu, cười đáp.

Ánh trăng rơi trên hành lang, mạ trên gương mặt cô một tầng mờ ảo, khuôn mặt đó như càng đẹp hơn, hơn cả đám nữ tử bên ngoài kia.

Bực bội trong lòng Kỳ Uyên vụt tắt, không rõ trong lòng đang có tư vị gì, dù sao cũng rất không dễ chịu, trước kia chưa từng cảm thấy như thế.

Hắn hít sâu một hơi, xoay người nhanh chóng quay về phòng, khóa trái cửa lại.

Thời Sênh nhún nhún vai, đứng ở ngoài phòng một lúc rồi cũng trở về.





Kế tiếp mấy ngày đều rất náo động, các đạo nhân mã tới thảo phạt, nhưng có Thời Sênh tọa trấn nên chẳng có ai thành công cả.

Không những không có ai thành công mà còn có mấy người bị Thời Sênh đánh cho không thương tiếc.

Lúc Tư Mã đại nhân bình an vẫn có vài thân tín, lúc này có thể dùng tới họ, có bọn họ giúp đỡ, triều đình nhanh chóng ổn định trở lại.

Nhưng bên ngoài thì cực kỳ náo nhiệt.

Chỉ sau một đêm mà ngôi Hoàng đế đã thay đổi.

Quả thực giống như đất trời đảo lộn, làm người trở tay không kịp.

Đương nhiên, những bá tánh đa số là chỉ bát quái, ai làm Hoàng đế cũng chẳng liên quan lắm tới bọn họ.

Bọn họ chỉ cần được ăn no, mặc ấm, những vấn đề khác đều không nằm trong phạm vi suy xét của họ.

Nam nữ chính vẫn đang đánh phó bản ở Xích Diệu. Bên này Thời Sênh đã qua ải Hoàng cung Bắc Lương. Theo tốc độ này, dù nam nữ chính có vuốt mông ngựa cũng không bắt kịp tốc độ qua ải của cô.

[…] Ký chủ nhà ta có kỹ xảo qua ải đặc biệt, nhưng sao trái tim lại mệt mỏi thế này cơ chứ?

Chơi game mà gặp phải người như Thời Sênh, ngươi còn đang thở hổn hà hổn hển vượt ải, kết quả người ta đã đánh xong BOSS cuối, phân xong vật phẩm trang bị rồi.

Lúc Sở Lạc nhận được tin thì mọi việc đều đã trần ai lạc định. Ngôi vị Hoàng đế đã đổi người, Hoàng tộc Bắc Lương cũng đổi họ.

Tuy nói trong tay Sở Lạc có binh quyền, nhưng lúc này hắn đang ở tận Xích Diệu, nước xa không cứu được lửa gần, hắn cũng chẳng làm gì được.

Quan trọng nhất là hắn chưa từng nghĩ, Dung Vương lại có thực lực này.

So với Sở Lạc, Liễu Tử Yên trấn tĩnh hơn nhiều. Ả biết Thời Sênh cũng giống mình, không phải người của thế giới này, nếu cô cũng là người xuyên không tới, vậy chắc chắn là có vài phần bản lĩnh.



“Điện hạ, Kỳ công tử không ăn gì hết.”

Ám vệ Giáp đứng bên cạnh Thời Sênh bẩm báo, vì ở Bắc Lương nên không tiện gọi là Bệ hạ, cho nên bọn họ đều thống nhất gọi Kỳ Uyên là Kỳ công tử.

Giờ nhóm ám vệ này được coi là ám vệ chuyên chức của Thời Sênh.

Thời Sênh lật sách, không ngẩng đầu, đáp. “Không ăn thì thôi, nhịn một bữa cũng không chết đói được? Không cần quan tâm hắn.”

Ám vệ Giáp: “…” Không phải ngài bảo có gì bất thường thì phải bẩm báo với ngài sao? Sao giờ lại có ý như hắn việc bé xé ra to vậy?

Không hiểu nổi Điện hạ nhà mình.

Lúc Tư Mã đại nhân đi vào thì cũng vừa hay nghe được câu nói đó, ông thật sự là cạn lời.

“Đại nhân.” Ám vệ Giáp nhìn thấy Tư Mã đại nhân thì nhanh chóng hành lễ, giờ ông còn chưa chính thức đăng cơ nên vẫn cứ gọi ông là đại nhân như trước đây.

Tư Mã đại nhân phất phất tay, ám vệ Giáp thức thời lui ra ngoài.

Thời Sênh buông sách ra, “Ông ngoại, có việc sao?”



“Điện hạ, con cướp Hoàng đế Xích Diệu về đây, có tính toán gì tiếp không?” Nhiều ngày như thế, cô cũng chẳng cầm tù Kỳ Uyên. Kỳ Uyên thậm chí còn có thể mặc Hoàng bào của mình đi rêu rao khắp nơi.

Giờ ai ai cũng biết Hoàng đế Xích Diệu đang ở trong cung Hoa Thanh.

“Không có tính toán gì.”

“Hắn là Hoàng đế của Xích Diệu, cũng không phải người bình thường.” Tư Mã đại nhân lo lắng, “Ta vừa mới nhận được tuyến báo, Đơn Minh dẫn quân tới đòi người, Điện hạ muốn hắn làm gì?”

Thời Sênh chớp mắt, “Không phải hắn không được ưa thích ở Xích Diệu sao? Sao còn có người tới tìm vậy?”

Tư Mã đại nhân lắc đầu, thở dài một hơi, “Đơn gia không giống như thế.”

Ông nhìn Thời Sênh, nói tiếp, “Đơn gia nắm giữ phần lớn binh quyền, bằng không con cho rằng sao hắn có thể làm Hoàng đế, cũng không có ai tạo phản, đó là bởi vì có Đơn gia ở sau lưng chống cho hắn.”

“Đơn gia bị ngốc à?”

Thời Sênh không khách khí hỏi một câu, những lúc như thế này không phải nên lập tức tạo phản, còn chạy tới đón người, đúng là có bệnh.

Tư Mã đại nhân lắc đầu, thở dài, “Có người khi đã nhận định một chuyện gì đó rồi thì sẽ không bao giờ sửa đổi.”

“Tới thì tới, sợ hắn chắc, bắt luôn cả hắn, áp chế Đơn gia đầu hàng, nhất thống thiên hạ.” Thời Sênh tỏ ra hào khí ngút trời.

Phụt…

Tư Mã đại nhân suýt chút nữa thì sặc nước bọt mà chết.

Ông và Đơn gia vốn có giao tình sâu sắc. Lúc trước Đơn lão tướng quân còn giúp ông một chuyện lớn như thế, nếu làm như vậy thì chẳng phải ông sẽ trở thành người vong ân phụ nghĩa sao?

Loại chuyện như thế ông không làm được.

“Điện hạ, con có thể nói cho ta biết, con bắt Kỳ Uyên để làm gì không?”

“Không định làm gì…” Cô thật sự không muốn bắt Kỳ Uyên để làm gì cả, chỉ là muốn cướp về rồi nuôi dưỡng và quan sát mà thôi.

Giờ cơ bản đã quan sát xong, đã xác định được rồi nên không thể thả đi được.

Tư Mã đại nhân tỏ vẻ không khỏi được lý do thì sẽ không đi. Thời Sênh gãi gãi đầu nói, “Lý do là, con coi trọng hắn.”

Tư Mã đại nhân: “…”

Ánh mắt Tư Mã đại nhân nhìn Thời Sênh cực kỳ cổ quái. Thời Sênh nghiêm mặt nói, “Ông ngoại, người nhìn con như thế làm gì? Con là con gái, coi trọng một người đàn ông thì có vấn đề gì đâu chứ?”

Lúc này Tư Mã đại nhân mới nhớ ra, đúng thế, Điện hạ nhà ông là con gái, coi trọng một người đàn ông là rất bình thường, không có bệnh.

Nhưng mà người nó coi trọng lại có hơi… có bệnh.

Trước tiên chưa nói tới thân phận của Kỳ Uyên, chỉ xét tới tính tình bạo ngược kia của hắn thì làm gì có ai chịu nổi?

Điện hạ nhà ông có thể chịu được ấm ức sao?

“Không nên, không nên.” Tư Mã đại nhân lắc đầu, “Điện hạ muốn hạng nam tử nào cũng được, nhưng Kỳ Uyên thì không được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play