Tốc độ chạy của xe ngựa rất nhanh, xóc nảy càng kinh khủng hơn, lâu lắm rồi Kỳ Uyên không trải qua cảm giác đào vong* như thế này.
*Đào vong: chạy trốn.
Hắn siết chặt tay, nỗ lực gạt đi khuôn mặt hiện lên trong đầu.
Nhưng sau đó Kỳ Uyên lại buông tay ra, tên đó lợi hại như thế, cần hắn phải lo lắng sao?
Không đúng, tại sao hắn phải lo lắng cho kẻ bắt cóc mình chứ. Hắn không lo lắng, tuyệt đối không lo lắng.
Tốc độ của xe ngựa chậm dần, cửa xe bị người mở ra, ám vệ Giáp đứng bên ngoài, “Bệ hạ, chúng ta chờ Điện hạ ở đây, có điểm tâm, ngài lót dạ trước đi.”
Ám vệ Giáp đưa điểm tâm được gói trong giấy dầu cho hắn rồi đóng cửa xe lại.
Kỳ Uyên còn chưa kịp nói một chữ nào.
Bên ngoài xe ngựa.
Ám vệ Giáp đi ra xa một chút, vỗ ngực nói chuyện với ám vệ bên cạnh, “Gần đây tâm tình của Điện hạ rất không tốt, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngài ấy sẽ chém cả ta luôn ấy…”
“Điện hạ càng ngày càng lợi hại.” Ám vệ Ất cảm thán.
“Ừ, đúng thế.” Ám vệ Giáp gật đầu, “Lúc trước ở trong lãnh thổ Xích Diệu thì người của Xích Diệu đuổi gϊếŧ, giờ là kẻ nào nhỉ? Ta nhìn có vẻ giống người trong võ lâm…”
Ám vệ Ất hạ giọng, “Chờ Điện hạ về rồi nói tiếp.”
Lúc Thời Sênh về còn xách theo bốn con thỏ, biểu tình của chúng ám vệ ngoại trừ kinh ngạc thì cũng chỉ có kinh hãi mà thôi.
Điện hạ, ngài gϊếŧ người xong còn có tâm tình đi săn thỏ nữa ư?
Thời Sênh đưa mấy con thỏ cho ám vệ Giáp, chuẩn bị lên xe ngựa, ám vệ Giáp vội vàng ngăn lại, “Điện hạ, những người vừa rồi?”
Thời Sênh ném một đồ vật qua, ám vệ Giáp bắt được, cúi đầu liền nhận ra đó là một khối lệnh bài thì không khỏi kinh ngạc, “Đây là… trong cung?”
Sao người trong cung lại biết được hành tung của bọn họ nhanh thế được?
Thời Sênh không trả lời, xoay người lên xe ngựa. Kỳ Uyên lạnh nhạt liếc nhìn cô, thấy cô đã đổi quần áo, màu lam đổi sang màu đen làm khuôn mặt càng thêm chói mắt, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ tự phụ.
Người như vậy, không biết có bao nhiêu cô nương thích?
Kỳ Uyên cảm thấy mình đã chú ý tên này quá rồi, vội vàng cưỡng ép mình thu lại tầm mắt, “Dung Vương có không ít kẻ thù nhỉ?”
“Còn tốt.” Ngần này tính là cái gì, lúc ông trâu bò lên thì tất cả mọi người đều là địch hết.
Kỳ Uyên nghe ra ngữ khí kia của cô, đó tuyệt đối không phải khiêm tốn.
Ngược lại như có vẻ tiếc hận rằng kẻ thù vẫn còn hơi ít?
Người này… bị điên à?
“Không phải ngài đói bụng sao? Sao lại không ăn?” Thời Sênh nhìn điểm tâm vẫn chưa được đụng vào.
Kỳ Uyên lạnh nhạt đáp, “Sợ có độc.”
Thời Sênh vui vẻ, “Bản vương hạ độc mà còn phải dùng phương pháp này sao, ngài cũng quá coi thường người khác rồi đấy.”
Kỳ Uyên liếc nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ nhúc nhích, “Vậy Dung Vương sẽ hạ độc như thế nào?”
Thời Sênh trả lời kiểu đúng lý hợp tình, “Trực tiếp rót vào miệng thôi.”
Kỳ Uyên: “…”
Phương pháp thô bạo như thế còn không bằng cứ hạ độc trong điểm tâm đi.
Thời Sênh lại nói, “Nhưng mà Bản vương cơ bản là không chơi độc, chẳng thú vị tí nào.”
Hạ độc quá phiền toái, dùng kiếm chém đơn giản hơn nhiều.
Kỳ Uyên hỏi theo bản năng, “Dung Vương cảm thấy thế nào mới thú vị?”
Thời Sênh nhìn Kỳ Uyên, khóe môi giương lên, “Trực tiếp gϊếŧ chết, giữ bọn họ nhảy nhót để mình ngứa mắt làm gì?”
Kỳ Uyên lạnh nhạt hỏi, “Nhưng nếu không thể gϊếŧ được thì sao?”
“Vậy thì làm chúng khó chịu.” Ví dụ như nam nữ chính, “Bản vương không thoải mái thì càng phải làm cho người khác không thoải mái hơn mình.”
“Vậy Trẫm làm Dung Vương không thoải mái ở đâu sao?” Mà ngươi lại làm ta khó chịu như thế.
Thời Sênh nhướng mày, “Ngài làm Bản vương không thoải mái ở đâu ư? Lần đầu tiên gặp mặt ngài đã muốn chém đầu ta, còn muốn phanh thây. Lần thứ hai gặp mặt ngài lại dùng cơ quan đối phó với Bản vương, lần thứ ba…”
Lần thứ ba hình như hắn chưa kịp làm gì, vậy bỏ đi.
Mặt mũi Kỳ Uyên tràn đầy lạnh lẽo, “Trong phòng Dung Vương xuất hiện một người xa lạ, chẳng lẽ ngươi còn mời hắn uống trà nói chuyện phiếm sao?”
Thời Sênh: “…” Hình như không có gì vô lý cả.
Đối với hắn mà nói, cô chỉ là một kẻ xa lạ.
Bỏ đi, tạm thời cho ngươi có lý.
“Điện hạ, thỏ đã nướng xong rồi.” Tiếng ám vệ Giáp vang lên ngay bên ngoài xe.
Thời Sênh mở cửa xe, mùi thịt lập tức xộc vào, một con thỏ nướng chín vàng xuất hiện trong tầm mắt Thời Sênh.
Ám vệ Giáp đưa lên hai cái đùi thỏ, Thời Sênh phân cho Kỳ Uyên một cái.
Kỳ Uyên không nhận.
Thời Sênh hừ lạnh, “Chết đói ta cũng kệ luôn.”
Kỳ Uyên: “…” Cái thái độ như thế này, người không biết còn tưởng hai người là kẻ thù của nhau.
Kỳ Uyên khẽ cắn môi, bụng thì đang đói sắp không chịu nổi, hắn liền nhận lấy cái đùi thỏ trong tay Thời Sênh. Nhưng nhìn cái đùi thỏ trước mặt, hắn lại không biết phải ăn như thế nào?
Từ nhỏ hắn đã phải học tập các loại lễ nghi, dù vào giai đoạn hắn nghèo túng nhất thì cũng chưa từng ăn qua thứ nào như thế này.
Kỳ Uyên nhìn Thời Sênh gặm đùi thỏ ở bên cạnh, dáng ăn không quá khó nhìn, nhưng dù sao ăn như thế cũng chẳng thể nào đẹp được, chỉ có thể nói là không làm người ta phản cảm.
Gặm đùi thỏ mà còn làm cho người ta thấy đẹp mắt, chắc chỉ có vai chính mới diễn được thôi.
Kỳ Uyên nhíu mày, “Có dao không?”
Thời Sênh nhướng mắt lên, liếc hắn một cái, tựa hồ như đang dò hỏi hắn muốn làm gì?
Kỳ Uyên nhìn đùi thỏ trong tay mình.
Thời Sênh trợn trắng mắt, “Lắm chuyện.”
Cô đưa cho hắn một con dao sạch sẽ lấy ra từ trong không gian, sau đó tiếp tục gặm đùi thỏ của mình.
Kỳ Uyên nhìn chủy thủ trong tay mình, ánh mắt lại liếc về phía cổ Thời Sênh. Hắn đang ở rất gần cô, nếu tốc độ của hắn nhanh thì có thể chế phục cô được ngay lập tức.
Ý niệm này lóe lên, hắn nắm chặt con dao trong tay, một hồi lâu mới buông lỏng ra, bắt đầu cắt thịt thỏ ăn.
Mắt Thời Sênh rũ xuống, ngăn trở cảm xúc cuồn cuộn bên trong.
Hai người an tĩnh dùng bữa. Thời Sênh ăn rất nhanh. Cô xuống xe ngựa đi rửa tay, lại đứng ở bên ngoài một lúc rồi mới lên xe.
Cô ném khăn cho Kỳ Uyên, “Lau tay đi. Chúng ta sẽ lên đường suốt đêm, không thoải mái cũng phải cố mà chịu.”
Kỳ Uyên: “…”
Quả nhiên, chờ hắn lau tay sạch sẽ thì xe ngựa lại bắt đầu chuyển động, tốc độ vẫn nhanh như trước.
Nói đi đường suốt đêm liền đi đường suốt đêm, ngoại trừ lúc dừng lại ăn uống ra thì cũng chưa từng dừng lại.
Có đôi khi còn gặp phải người đuổi gϊếŧ, mỗi lần đều do Thời Sênh ra tay, nhưng không bao giờ để hắn nhìn thấy.
Hắn cũng chỉ thấy một lần, ngày đó mưa lớn, mưa che giấu hành tung của những kẻ kia, lúc Thời Sênh phát hiện ra thì bọn chúng đã ở ngay gần xe ngựa rồi.
Lúc hắn ở trong cung, Dung Vương chỉ đánh ngất người chứ chưa bao giờ lấy mạng ai.
Nhưng ở chỗ này, một chiêu một mạng, giống như ma quỷ đi thu hoạch sinh mệnh vậy, lộ ra vẻ quỷ dị và hờ hững, giống như những kẻ cô gϊếŧ không phải người mà chỉ là cỏ cây hoa lá xung quanh vậy.
Trên người cô có một cỗ sát khí rất nặng, chỉ có những người thường xuyên phải trải qua gϊếŧ chóc mới có.
Mặc dù Kỳ Uyên đã gϊếŧ qua không ít người, nhưng lúc này hắn cũng bị chấn trụ.
Đến khi cô quay về, loại cảm giác kia liền biến mất như thể hắn chỉ trải qua ảo giác thôi vậy.
Dung Vương mà hắn biết… không nên là cái dạng này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT