Bởi vì có sự cam đoan của Liễu Tử Yên nên người bên dưới không ồn ào nữa.

Có người phát hiện ra đội ngũ này mang theo rất nhiều rương hòm, nhiều đồ như thế, dù bên trong có là gì thì vẫn là hấp dẫn trí mạng với thổ phỉ, chắc chắn bọn chúng sẽ đuổi tới nơi này.

Trời mưa nên tối rất nhanh, khách điếm như một điểm sáng trong đêm tối để chỉ đường cho người ngoài xa.

“Lộc cộc lộc cộc…”

“Giá!”

Tiếng vó ngựa đạp nát màn đêm, người trong khách điếm lập tức lo lắng. Một vài người dồn vào trong góc, mặt mũi tái nhợt.

Liễu Tử Yên và Sở Lạc đi ra cửa, phát hiện có ba người cưỡi ngựa đi qua khách điếm, cũng không hề có ý dừng lại nghỉ chân.

Lát sau thì không có ai tới nữa, người trong khách điếm không chịu nổi nên đã đi về phòng nghỉ ngơi.

Thời Sênh ngồi trong phòng cắn hạt dưa. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lộp bộp. Cắn xong hạt dưa cuối cùng, cô đi tới phòng bên cạnh, bảo đánh xe ngựa hãy đi trước một chút.

Nếu người đánh xe ngựa mà chết thì cô lại gặp phải phiền toái.

Người đánh xe ngựa hơi kỳ quái nhưng vị khách nhân này của hắn trước giờ vẫn cổ quái như thế, hơn nữa Thời Sênh còn trả thêm tiền, thế là người đánh xe ngựa lập tức dầm mưa ra ngoài, đánh xe rời đi.

“Sao lại có người đi rồi?” Người gác đêm rất kỳ quái, đã nửa đêm rồi, mưa còn lớn như thế…

“Nói với Vương gia một chút.”

Người nọ còn chưa động, nơi xa liền vang lên vô số tiếng vó ngựa, âm thanh còn át cả tiếng mưa, đinh tai nhức óc.

“Lộc cộc…”

“Có chuyện gì thế?” Những người còn ở đại sảnh lập tức bừng tỉnh, đi tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Khoảng cách rất xa, lại bị mưa che chắn tầm nhìn nên không rõ là ai đang tới, nhưng từ tiếng vó ngựa có thể thấy người tới không ít, khí thế rạt rào.



Tiếng chém gϊếŧ vang lên y như Thời Sênh dự đoán. Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, người trong khách điếm này, ngoại trừ đám người của nhân vật chính thì sẽ chẳng có ai sống sót.

“A…”

“Tha cho tôi, tôi cho các người tiền, đừng gϊếŧ tôi, a…”

“Cứu mạng với!”

Thời Sênh ở trên tầng hai, ngoài hành lang đã có âm thanh vang lên. Cô đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài. Khách điếm đã bị bao vây, những người tới tập kích đều dùng khăn che mặt.

Thời Sênh sửng sốt, đây không phải thổ phỉ!

Mẹ kiếp, đây là đuổi gϊếŧ vai chính rồi.

Vai chính ra ngoài luôn gặp phải bị người đuổi gϊếŧ.

Mưa còn lớn như thế, mấy cây đuốc kia làm sao mà cháy được vậy, có vòng hộ thân à?



Thời Sênh vừa nhảy từ trên xuống, những kẻ đứng vây bên ngoài lập tức xông lên muốn gϊếŧ cô.

Nhưng mà người còn chưa tới được gần thì đã bị Thời Sênh dùng một kiếm chém bay.

Thời Sênh xoa xoa cánh tay, “Dọa chết bản cô nương.”

Một lời không hợp liền động thủ, có nghĩ tới cảm nhận của vật hy sinh là bản cô nương ta không?

Bản cô nương ủng hộ các ngươi gϊếŧ nam nữ chính cơ mà!

Đều cùng một phe, còn muốn gϊếŧ nhau cái quỷ gì?

Vốn dĩ cho rằng có thể dễ dàng gϊếŧ chết đối phương, kết quả người ta tùy tiện vung vẩy kiếm mấy cái đã gϊếŧ xong người mình. Hai tên mặc đồ đen liền tiến lên.

Nhị Cẩu Tử, mi nhìn nha, là bọn chúng tự tới cửa tặng đầu, không phải bản cô nương tàn nhẫn nhé.

[…] Nếu Ký chủ không nói chuyện bằng giọng hưng phấn thì có khi tôi cũng sẽ tin đấy.

Dù bọn chúng có không tự dâng đầu tới cửa thì rõ ràng là cô đã rất muốn gϊếŧ người ta rồi.

Giang hồ a giang hồ, giang hồ mà không gϊếŧ người thì còn gọi là giang hồ sao?

Gọi là viện dưỡng lão còn đúng hơn ấy.

Thời Sênh mặt mày hớn hở vung thiết kiếm, nước mưa trút xuống như dừng lại, sau đó bắn ngược về phía hai tên mặc áo đen.

Hai tên mặc đồ đen đã nghe được âm thanh, đầu óc mới vừa có phản ứng thì ngực đã bị đập mạnh một cái.

Có thứ gì đó lạnh lẽo xuyên thấu qua quần áo tiến vào trong người như muốn đâm nát cơ thể chúng ra.

“Rầm!”

Hai gã mặc đồ đen ngã bật về đằng sau, dưới ánh đuốc, có thể nhìn thấy gương mặt méo mó vì đau đớn của chúng.

Chết rồi?

Không có máu…

Sao tự nhiên chết rồi?

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía vị công tử đứng cách đó không xa, nước mưa xung quanh như tránh hắn, một chút nước cũng chẳng rơi lên người.

Gương mặt nằm giữa vùng ánh sáng và bóng tối giao nhau, một nửa chìm trong màn mưa, một nửa hiển lộ ra ngoài, bóng đêm sau lưng như quái vật đang giương nanh múa vuốt, không khí âm trầm, quỷ dị không nói nên lời.

“Gϊếŧ hắn!” Không biết là ai hét lên, một nửa số người đang bao vậy khách điếm lập tức xông về phía Thời Sênh.

Thời Sênh: “…”

Làm người không nên xúc động lỗ mãng như thế! Sẽ ném luôn cái mạng nhỏ đấy!

Công phu của đám sát thủ áo đen này không tệ, với công phu mèo cào của nguyên chủ thì chỉ có thể đánh nhau với mấy tên ăn chơi trác táng trong hoàng thành thôi, chứ làm sao có thể lăn lộn với đám người giang hồ đao kiếm không có mắt này được.

Cho nên, Thời Sênh vừa lên đã dùng thiết kiếm, cứ đánh ngã tất cả đã rồi nói.

“Không được để cho chúng chạy!”



Phía sau vang lên vài tiếng rống to, mấy bóng người bay vụt ra từ trong khách điếm, nhưng đều bị những người bên ngoài chặn lại, còn những kẻ đuổi theo thì đứng ở cửa như hổ rình mồi.

“Dung Vương điện hạ!” Người bên cạnh Sở Lạc nhận ra Thời Sênh, kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Một tiếng này làm cho tầm mắt của tất cả những người khác đều dừng trên người Thời Sênh.

Thời Sênh đẩy tên áo đen cuối cùng chắn trước mặt mình ra, biểu tình vô cùng kinh ngạc, “Ô, Lạc Vương, bị người đuổi gϊếŧ đấy à?”

Sở Lạc cảm nhận được rõ ràng vẻ vui sướng khi người gặp họa và sự trào phúng trong câu nói ấy.

“Dung Vương, bớt nói mát đi, tình cảnh của chúng ta cũng chẳng khác nhau đâu.” Giờ hắn cũng đang ở trong vòng vây, có cái quái gì mà vui khi thấy người gặp họa chứ?

Thời Sênh chống thiết kiếm trên mặt đất, kiêu ngạo đáp: “Đúng, không khác nhau lắm, nhưng bản vương muốn ra chỉ là chuyện trong một giây.”

“Cuồng vọng tự đại.”

Thời Sênh vung thiết kiếm, “Cuồng vọng tự đại thì sao chứ? Không phục á? Tới gϊếŧ ta đi!”

Sắc mặt Sở Lạc đen ngòm, “Dung Vương, lúc này ngươi lại muốn chơi trò miệng lưỡi nhanh nhẹn với ta đấy à?”

Thời Sênh kỳ quái hỏi lại, “Không được sao?”

Người mặc áo đen: “…” Coi bọn họ là người vô hình à?

Rốt cuộc có để họ vào mắt hay không vậy?

Đám người mặc áo đen bị Thời Sênh làm lơ, “Xuống địa ngục mà cãi nhau đi! Gϊếŧ bọn họ, không để ai sống sót.”

Tất cả đám sát thủ đều đánh tới.

Mưa càng lúc càng lớn, màn mưa che khuất biểu tình trên mặt họ.

Thời Sênh bỏ thiết kiếm ra, giẫm lên trên. Trong ánh mắt quỷ dị và sợ hãi của đám người áo đen, cô bay vọt lên.

Chuyện này…

Sao lại có một thanh kiếm biết bay chứ?

Còn là một thanh kiếm có thể để người ngồi lên nữa.

Chưa từng nghe có thứ vũ khí nào lợi hại như thế.

Là kiến thức của bọn họ hạn hẹp hay bọn họ bị ảo giác rồi?

Thời Sênh ngồi xếp bằng trên thiết kiếm, nhìn đám người áo đen không ngừng nhảy lên. Bọn họ có khinh công, nhưng khinh công yêu cầu phải có lực, cũng không thể bay trong không trung thời gian dài được.

Thời Sênh lại bay lên cao hơn, thật cmn không biết xấu hổ.

Cô chỉ biết bay lên trời thôi à, bọn họ không biết đâu đấy!

Thời Sênh ngồi ở bên trên hoàn toàn không có ý sẽ tấn công, vì thế bọn họ đành từ bỏ cô, chuyên tâm tấn công Sở Lạc và Liễu Tử Yên.

Nhìn nam chính và nữ chính bị vây công, những thời khắc như này thì đương nhiên phải… cắn hạt dưa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play