Thời Sênh đi xuống khỏi tầng lầu kia, cô đứng ở cửa lớn, trong thoáng chốc nhớ tới cỗ thi thể trước đó… cái tên bác sĩ Trương thiểu năng đó hẳn sẽ xử lý chứ? Tên thiểu năng đó sợ chết bỏ xừ, chỉ là không biết hắn sẽ xử lý như thế nào…

Hay giúp một tay báo cảnh sát nhỉ?

Thời Sênh sờ túi, trống không, cô không có điện thoại di động…

Thôi kệ, quay về ngủ.

Thời Sênh cất bước, không gấp không hoảng trở về, không biết lúc nào gió đêm đã nổi lên, thổi cây cối bốn phía xào xạc.

“Bịch bịch bịch…”

Tiếng bước chân đi kèm với tiếng thở hổn hển, từ xa đến gần, có bóng người chạy tới chỗ cô.

Nhìn qua rất hốt hoảng, dường như phía sau có vật gì đang truy đuổi hắn.

Thời Sênh nhanh chóng ẩn vào chỗ tối, xa xa có bóng trắng chậm rãi đi qua phía này, bước chân của hắn chân không nhanh không chậm, thoáng như đi dạo ở sân vắng, trái ngược hoàn toàn với bóng người chạy phía trước.

Bóng trắng càng ngày càng gần, Thời Sênh thấy rõ tướng mạo hắn.

Mộ Lí…

A a a a!!! Chú cảnh sát ơi, nơi này có một tên biếи ŧɦái.

Người trước mặt không biết có phải là bị quẩn chân hay không, ngã xuống đất, nửa ngày cũng không bò dậy. Mộ Lí đã đi tới bên cạnh, hắn từ trên cao nhìn xuống người kia, không đeo kính…

“Chuyện lâu như vậy, tôi thật sự không nhớ, anh tha cho tôi đi, cầu xin anh tha cho tôi đi…” Người nọ khóc lóc cầu xin tha thứ, hắn rất sợ hãi.

Mộ Lí không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn ta, gió đêm lay động áo khoác dài màu trắng của hắn, tà áo khẽ tung bay trong không khí, lại yên lặng lại.

“Anh tha cho tôi đi, cầu xin anh, tôi không muốn chết…”

“Cầu xin anh…”

Mộ Lí hơi khom người, nói cái gì bên tai người đó, người kia biểu tình kinh hoàng, một giây kế tiếp sắc mặt tái nhợt, người run rẩy như cày sấy.

Mộ Lí đút cho người kia ăn thứ gì đó, hắn đột nhiên kịch liệt giãy giụa, cuối cùng bị Mộ Lí đè trên đất.

Người nọ rất nhanh liền mất đi động tĩnh, Mộ Lí buông hắn ra, chậm rãi đứng lên.

Thời Sênh: “…”Gϊếŧ người cũng trùng hợp vậy!

Không đúng, bản cô nương không gϊếŧ người, đó là tự vệ.

Thời Sênh lần nữa nhìn về phía Mộ Lí, chỉ còn lại một cỗ thi thể nằm rạp trên đất, không thấy Mộ Lí đâu.

Đậu má!

Tên biếи ŧɦái này biết bay sao?

Chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

“Cô ở chỗ này làm gì?” Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên phía sau Thời Sênh, từng trận khí lạnh từ phía sau tấn công tới.

Thời Sênh cứng lại, sau đó trấn định xoay người, “Bác sĩ Mộ, thật trùng hợp, anh cũng gϊếŧ người à?”



Mộ Lí đã đeo kính, con ngươi híp một cái dưới mắt kính, “Cô gϊếŧ người rồi?”

“Không có a, tôi chỉ là tự vệ thôi.” Súng là bác sĩ Trương bắn, cô chẳng qua là chặn một chút, ai bảo y tá kia xui xẻo như vậy, đứng ngay chỗ đó.

Dù sao họa này cô không gánh.

Cho dù là lỗi của cô cô cũng không chịu trách nhiệm.

Tùy hứng như vậy đấy.

“Thi thể xử lý sạch sẽ rồi chứ?”

Thời Sênh: “…” Anh phản ứng thế này có chút không đúng.

Mộ Lí không nhận được câu trả lời, lại hỏi: “Xử lý sạch sẽ rồi chứ?”

“Chưa…” Thời Sênh há há miệng, còn một người sống ở đó, cô xử lý cái quái gì.

Mộ Lí đẩy gọng kính, cân nhắc một lát, “Dẫn tôi đi.”

Thời Sênh nhướng mi, “Thi thể của anh còn chưa xử lý, còn có tâm tình quản tôi à?”

Mộ Lí nhìn về bên kia, “Không cần, hắn chết do bệnh tim, không liên quan đến tôi.”

Thời Sênh: “…” Tôi khả năng có một phỏng đoán không thiết thực.

Mộ Lí thu hồi tầm mắt, xuyên thấu qua mắt kính nhìn cô, “Cô gϊếŧ ai rồi? Thi thể ở chỗ nào?”

“Không biết.” Thời Sênh cười một cái, “Bác sĩ Mộ là định giúp tôi xử lý thi thể sao?”

Mộ Lí không đáp, tiếp tục lặp lại vấn đề vừa rồi, “Thi thể ở chỗ nào?”

Thời Sênh chỉ chỉ tòa nhà lớn đằng xa, “Phòng trực của bác sĩ Trương.”

“Trở về phòng bệnh đi.”

Mộ Lí ném ra câu này, đi vòng qua Thời Sênh dến tòa nhà lớn kia.

Thời Sênh hai tay chống nạnh, bĩu môi ngửa mặt huýt sáo, sau đó cất bước đuổi theo, “Bác sĩ Mộ, anh là muốn đi giúp tôi xử lý thi thể sao?”

Mộ Lí chợt dừng lại, hắn tựa hồ có chút tức giận, đè thấp giọng quát, “An Khởi, quay về.”

“Tôi hỏi anh một vấn đề, anh trả lời tôi tôi sẽ trở về.”

Mộ Lí thở dài, “Nói.”

“Khoảng bốn giờ chiều ngày 19 tháng 5, anh có đến khu nội trú chỗ tôi không?”

“Có.” Mộ Lí trả lời rất nhanh, “Bây giờ, trở về.”

Thời Sênh: “…”

Đậu má cái Hệ thống thiểu năng!

Trước kia người đàn ông đó xông đến Hệ thống liền phát nhiệm vụ, khiến cô cho là người đàn ông kia là Phượng Từ, kết quả căn bản không phải.

[… Ký chủ, đó chỉ là trùng hợp, bọn họ đồng thời xuất hiện, không phải lỗi của tôi. Cô đừng có cái gì sai cũng đẩy lên người tôi.] Bản Hệ thống cũng biết phát cáu à nha.



Thời Sênh tức giận, nếu không phải tại mi kiếm chuyện, ông đây bây giờ ngay cả hắn cũng không cảm giác được sao? Chỉ có thể dựa vào trực giác mà phân biệt?

[…] Nó đâu có kiếm chuyện.

Thời Sênh hít thở sâu một hơi, không so đo với thiểu năng, chờ cô phá giải cái trình tự mà tên chủ nhân thiểu năng để lại đã, rồi sẽ từ từ chỉnh đốn nó.

Thời Sênh nhìn về phía Mộ Lí, “Thi thể có người xử lý rồi, không cần đi nữa.”

Mộ Lí nhíu mày lại, đáy lòng có chút quái dị, từ nãy đến giờ, mới có mấy phút, cô ta tại sao lại như biến thành người khác thế.

Giống như…

Đối với hắn không phòng bị như vậy nữa.

“Bác sĩ Mộ, đưa tôi về phòng bệnh.”

“Tôi còn…” Giọng của Mộ Lí hơi ngừng, hắn nhìn tòa nhà lớn kia, “Đi thôi.”

Từ nơi này đến khu nội trú còn một đoạn đường, Mộ Lí đi ở bên trái Thời Sênh. Thời Sênh đi không nhanh, Mộ Lí cũng theo tốc độ của cô.

Thời Sênh đắn đo một lát, “Bác sĩ Mộ, tôi gϊếŧ người, anh không có suy nghĩ gì khác sao?” Biểu hiện vừa rồi của hắn có chút kỳ lạ.

“Suy nghĩ gì?” Giọng Mộ Lí rất nhạt, nghe không ra ưu tư gì.

Ông đây sao biết anh có suy nghĩ gì chứ?

Thời Sênh không hỏi, Mộ Lí cũng không nói chuyện, mắt thấy khu nội trú càng ngày càng gần, Mộ Lí đột nhiên lên tiếng, “An Khởi.”

“Ừm?”

Mộ Lí dừng lại, hỏi cô: “Muốn rời khỏi chỗ này không?”

“Sao thế, anh muốn kéo tôi ra ngoài?”

“Nếu cô muốn, tôi có thể.”

“Bác sĩ Mộ, anh quên rồi, tôi là người cái gì cũng không biết. Ngay cả thẻ căn cước tôi cũng không có, đi ra ngoài sống thế nào? Hay là nói…” Thời Sênh quay đầu, “Bác sĩ Mộ nguyện ý thu nhận tôi?”

Tay Mộ Lí đút ở trong túi đột nhiên căng thẳng, hắn cụp mắt xuống, “Tôi sẽ cho ngươi sắp xếp thân phận mới cho cô, cô không cần lo lắng.”

“Anh lại không chứa chấp tôi, tôi đi ra ngoài làm gì, không đi.” Thời Sênh hừ hừ một tiếng, “Tôi về đây.”

Thời Sênh bước nhanh về phía tòa nhà, chớp mắt đã biến mất.

Mộ Lí đứng một lúc lâu ở đó, móc điện thoại di động ra bấm một cái số, “Xử lý camera đi.”

Nói xong Mộ Lí đang định cúp điện thoại, đối phương vội vàng lên tiếng, “Chờ một chút, anh Mộ, có chuyện này em phải nói với anh.”

“Nói.”

“Vừa rồi tất cả camera chỗ anh, phía trên đều không có hình anh.”

“Ý gì hả?” Mộ Lí cau mày.

“Chính là nói, đã có người trong lúc em không hay biết, xử lý camera rồi, không có chút dấu vết nào, anh Mộ, em lo…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play