Kết quả giám nghiệm tử thi rất nhanh đã có, thời gian thi thể kia chết trong khoảng từ mười một đến mười hai giờ.

Nhưng khi đó camera vẫn có thể dùng, rõ ràng quay được Thời Sênh ở trong phòng. Chứng cứ này, khiến cho bọn họ cũng không có cách nào giam Thời Sênh lại.

Nhưng có một vấn đề, bọn họ vẫn phải làm rõ.

“An Khởi, cô rốt cuộc là làm sao mà đi từ tầng sáu xuống?” Phòng của cô không có bất cứ dấu vết hư hại nào, mà lúc đó hành lang bên ngoài có người trực. Nếu như cô đi từ cửa ra, người bên ngoài nhất định có thể nhìn thấy, nhưng bọn họ không thấy.

“Nhảy xuống.”

“An Khởi, cho dù cô bây giờ thoát được tình nghi. Nhưng vấn đề này cô không trả lời, chúng tôi vẫn sẽ không thả cho cô đi. Đề nghị cô nghiêm túc trả lời vấn đề của chúng tôi.”

“Tôi nói thật anh không tin tôi còn có cách gì?” Bổn cô nương vốn chính là nhảy xuống.

“Tầng sáu cao như vậy, cô làm sao mà nhảy xuống được?” Cảnh sát hừ lạnh, “Cô tưởng mình là người nhện chắc?”

Thời Sênh sửa chữa, “Người nhện xấu như vậy, tôi thế nào cũng nên là tiên nữ.”

Trước đây cô mở miệng ra là Trẫm, bây giờ lại là tiên nữ?

Cảnh sát: “…” Không muốn nói chuyện với cái cô tâm thần này.

Cảnh sát thay phiên tới hỏi, Thời Sênh hoặc là nói nhảy xuống, hoặc là nói mộng du, nhưng hai cái đáp án này bọn họ đều không tin.

Cái nào cũng nói không rõ, bọn họ sao tin được?

Chả lẽ lại bảo cô ra hiện trường nhảy cho họ xem?

Cục diện có chút căng thẳng.

“Đổi ca thôi.” Một người cảnh sát đẩy cửa đi vào, giao ban với người cảnh sát trông coi Thời Sênh. Thời Sênh nhấc mí mắt lên, lại cụp xuống, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

“Vụ án kia thẩm tra ra chưa?”

“Vẫn chưa, ngang bướng lắm… haiz, về cục rồi nói.” Người nọ liếc mắt nhìn về phía Thời Sênh.

Cảnh sát kia vội vàng ngậm miệng.

Thời Sênh và bọn họ giằng co đến chạng vạng. Cuối cùng là bệnh viện bên kia hỏi bọn họ lúc nào thả người, bọn họ cũng có chuyện muốn hỏi.

Cảnh sát không có cách nào, chỉ có thể thả người.

Cô đúng là có ra khỏi phòng, nhưng người ta lại không làm gì cả, còn có bệnh nữa chứ, bọn họ cũng rất tuyệt vọng a!

Thời Sênh từ gian phòng kia đi ra, nhìn cái thấy ngay Chu Ninh. Hắn cạo râu rồi, ngậm điếu thuốc lá chưa châm lửa, nhìn trẻ tuổi hơn nhiều so với trước đó, ngũ quan đường nét cường tráng đẹp trai, khắp nơi lộ ra khí thế kiên cường.

Không giống loại hình đẹp vô cùng trong những tiểu thuyết khác.

Một con người rắn rỏi.



Đây là một bộ tiểu thuyết phái thực lực.

Thời Sênh nhếch khóe miệng, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên mặt cô.

Nhưng mà nụ cười kia không đến đáy mắt. Con ngươi của cô là một mảnh yên tĩnh, dường như sóng gió hơn nữa cũng không thể dấy lên một tia sóng gợn.

Đồng thời, cũng không cách nào để cho người ta nhìn thấy một tia thông tin hữu dụng nào từ trong mắt cô.

Lúc sắp đi tới chỗ Thời Sênh, Chu Ninh lên tiếng, “An Khởi, cô thật sự không nhớ chuyện lúc trước khi mình tới nơi này sao?”

“Không nhớ.” Thời Sênh không quay đầu lại, cô phất phất tay, “Chu đội trưởng nếu như có manh mối, nhất định phải nói cho tôi… tôi cũng rất muốn biết mình đến từ nơi nào.”

Chu Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng Thời Sênh. Hắn khẽ cau mày, vừa rồi cô không dùng chủ ngữ.

Nghĩ lại Chu Ninh lại cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều rồi.



Thời Sênh đi theo người của bệnh viện trở lại tầng lầu kia, lúc đi ngang qua phía dưới ban công, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trên tầng.

Ban công tầng năm trở xuống rất náo nhiệt, phía trên lại vô cùng lạnh lẽo.

Tầng tám bị lan can sắt vây nước chảy không lọt, không thấy được gì, Thời Sênh nhíu mày lại, cúi đầu đi về phía cầu thang.

Cô lên tầng, bệnh viện lại phái người tới hỏi cô, rốt cuộc là đi xuống thế nào.

Thời Sênh vẫn trả lời hai đáp án như cũ.

Nói dối không tin, nói thật cũng không tin, vậy cô cũng không có cách rồi.

Có những thứ khó mà tin tưởng, thường thường lại chính là chân tướng.

Người đi rồi, phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Thời Sênh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mây đen cuồn cuộn, trời hình như sắp mưa rồi.



Hiện trường vụ án móc tim trừ bắt được Thời Sênh và một kẻ tình nghi của một vụ án khác, cũng chẳng còn manh mối nào cả.

Mà vụ án trước kia cũng có chút khó giải quyết.

Kẻ tình nghi không thừa nhận mình gϊếŧ người. Bọn họ cũng không tìm được chứng cứ có ích nào ở hiện trường hay là ở nhà kẻ tình nghi.

Lúc đó hắn bị người gặp phải, hắn cũng khăng khăng nói mình là muốn đi vào trộm ít đồ, không muốn gϊếŧ người.

Hứa Nhạc đứng ra xác nhận, nhưng cuối cùng kẻ tình nghi lại viện được cớ mà chạy thoát.

Kẻ tình nghi này có thể ở bệnh viện gϊếŧ mấy mạng người như vậy, còn không bị cảnh sát tìm ra dấu vết, chắc chắn không phải hạng vừa.

Nếu không phải lúc đó Thời Sênh ngăn hắn lại, có lẽ cảnh sát căn bản là không bắt được hắn.

Chỉ cần không gϊếŧ người, chẳng qua chỉ bị giam mấy năm, ra ngoài một cái hắn lại là một hảo hán thôi.



Biết rõ hắn gϊếŧ người, nhưng lại chẳng có cách nào buộc tội hắn cả.

Kẻ tình nghi còn mời luật sư cho mình, rửa sạch tội danh của mình.

Vì chứng cứ không đủ, tội gϊếŧ người không thế lập, những tội danh khác, cũng chẳng qua là phán hình hai năm.

Cục cảnh sát chỉ phụ trách bắt người phá án, đệ trình chứng cứ, xử thế nào bọn họ không can thiệp được, cho nên cho dù bọn họ có tức giận thế nào, cũng không giải quyết được gì.

Chu Ninh vì chuyện này mấy đêm đều không ngủ, nhưng hắn còn có một vụ án khác nên cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

Râu của Chu Ninh lại dài ra, cũng may ăn mặc coi như sạch sẽ, nếu không Thời Sênh sẽ cảm thấy người này không phải nam chính, mà là tên ăn mày.

Ừm….

Người đàn ông này hiện tại đang ngồi đối diện cô.

Thời Sênh bình tĩnh uống trà, “Chu đội trưởng, tìm tôi có chuyện gì?”

Giọng Chu Ninh khàn khàn, “An Khởi, đêm hôm đó cô đã nhìn thấy cái gì?”

Kẻ tình nghi đó bị người của bọn họ đuổi theo ra ngoài, thời gian tử vong của thi thể kia, hắn ta cũng có chứng cứ ngoại phạm, cho nên người không phải hắn ta gϊếŧ, hắn cũng không biết là ai gϊếŧ.

Bây giờ manh mối duy nhất, chính là người phụ nữ trước mặt từng bị tình nghi này.

Thời Sênh đặt ly trà xuống, “Cái gì cũng không thấy.”

“Lúc đó cô ở ngay cạnh thi thể kia, cô thật sự là cái gì cũng không thấy sao?” Con ngươi sắc bén của Chu Ninh nhìn thẳng Thời Sênh, “Cô có biết biết mà không báo sẽ có hậu quả gì không?”

“Cảnh sát Chu, anh cảm thấy lời của một người bệnh tâm thần có thể làm chứng cứ sao?” Cho dù ông đây nhìn thấy, sao phải nói cho anh biết chứ, thiểu năng!

Chu Ninh dĩ nhiên biết không thể, hắn chỉ là muốn hù dọa cô, tìm được một chút đầu mối.

“Cô thật sự có bệnh?” Cô gái này suy nghĩ rất rõ ràng, cùng với An Khởi hắn từng gặp trước đây có chút không giống.

Nhưng với An Khởi lúc tỉnh táo, rất giống nhau, nhưng cũng không hoàn toàn giống.

An Khởi trước đây cũng rất bình tĩnh trấn định, nhưng sẽ không giống như bây giờ, mang một… tà khí không nói rõ được.

Không sai, chính là tà khí, nụ cười như có như không ở khóe miệng cô, khiến cho người ta vô cùng không thoải mái, có loại cảm giác bị ánh mắt cô nhìn xuyên thấu.

Thời Sênh vỗ miệng, “Bác sĩ nói tôi có bệnh thì tôi có bệnh, bác sĩ nói tôi không có bệnh thì tôi không có bệnh, vấn đề này anh phải đi hỏi bác sĩ.”

Chu Ninh nhớ tới bệnh án của cô, phần bệnh án đó là mới được cập nhật cách đây không lâu, kết luận là… so với trước đó còn nghiêm trọng hơn.

Chẳng lẽ bệnh tâm thần bây giờ, càng nghiêm trọng, lại càng lợi hại?

Có còn để người bình thường sống nữa hay không vậy?

“Thiên tài bên trái kẻ điên bên phải”, câu nói này một chút cũng không sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play