Trăm triệu lần không ngờ, nằm mà cũng trúng đạn.

Thời Sênh thực tuyệt vọng!

Đều tại mẹ tác giả hết, cứ làm như không cho vai ác và vai chính đối đầu thì sẽ chết người ấy.

Ngôn Luật ôm eo Thời Sênh, dựa vào xe nhìn đám người bên kia, biểu tình đạm mạc lại mơ hồ lộ ra lạnh lẽo.

Lăng Hủ đã đi về phía bọn họ, giọng đầy ngạo mạn, “Ngôn Luật, đấu đi.”

Giọng của Ngôn Luật trong trẻo, “Cậu đã thua rồi.”

“Vừa rồi không tính.” Nhan Dật cũng tiến lên, “Bọn mày so lại đi?”

“Không.” Ngôn Luật còn không thèm nhìn Nhan Dật.

“Sao, sợ à?” Nhan Dật tỏ vẻ khinh bỉ, “Tao nghe nói Ngôn Luật của Anh Lan rất giỏi mà, không nghĩ tới lại là thằng hèn, hay là… sợ bị mất mặt trước người phụ nữ của mày?”

“Tôi không rảnh rỗi so đo với cậu.” Ngôn Luật ôm Thời Sênh xuống, “Cô giáo, chúng ta về thôi.”

“Cô giáo?” Nhan Dật đột nhiên cao giọng, “Ôi chao, các người đang chơi trò tình yêu cô trò đấy à? Khẩu vị sao nặng như thế? Không ngờ Ngôn Luật như thần trong miệng người khác lại là người như thế, xem ra hôm nay tao được mở rộng tầm mắt rồi.”

“Cậu có cảm thấy hắn rất ngứa đòn không?” Thời Sênh nghiêng đầu hỏi Ngôn Luật.

Ngôn Luật cũng gật đầu rất nghiêm túc, “Cô giáo nói hắn ngứa đòn thì chính là hắn ngứa đòn.”

Thời Sênh xắn tay áo, nhìn Nhan Dật cười mà không cười. “Thế tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt.”

Nụ cười cực kỳ ác ý, ai cũng có thể nhìn ra.

“Muốn đánh nhau?” Nhan Dật rất không thích ánh mắt của Thời Sênh, nhưng hắn không thể để thua về khí thế, “Cô chỉ là một ả đàn bà, tôi sợ sẽ đánh cô gãy tay, mất chân mất.”

“Cậu bé, tự tin là tốt, nhưng cậu xem thường phụ nữ như thế… thì cậu sẽ gặp xui xẻo đấy!” Thời Sênh bẻ ngón tay rắc một tiếng, ngay sao đó, Nhan Dật đã bị cô túm lấy cổ áo, một tay khác của cô túm lấy cánh tay hắn, quật ngã xuống đất.

Gãy tay, mất chân chứ gì?

Ông cho mày ngông cuồng!

Cho mày kiêu ngạo!

Ông đây còn chưa vênh váo mà mày đã dám vênh rồi, mẹ kiếp!

Nhan Dật bị ấn trên mặt đất, hoàn toàn không thể phản kháng, rõ ràng hắn cảm thấy người đang đè lên mình cũng không có bao nhiêu sức lực, nhưng hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát được, chỉ có thể bị đánh.

“Còn muốn đánh tôi đến gãy tay, mất chân không?” Thời Sênh ngồi xổm bên cạnh Nhan Dật, cười tủm tỉm hỏi hắn.



Mặt mũi Nhan Dật bầm tím, trên người còn đau hơn, “Con đàn bà khốn kiếp, mày… Chờ cho bổn thiếu… Chờ… Bổn thiếu sẽ không bỏ qua cho mày.”

“Sẽ không bỏ qua cho tôi ư?” Thời Sênh nghiêng đầu, “Tôi có nên gϊếŧ chết cậu, diệt trừ hậu hoạn không?”

Nhan Dật: “…”

Nhan Dật cũng được coi là một nhân vật tàn nhẫn… ừm, so với người cùng tuổi. Hắn đã trà trộn ở “chiến trường” nhiều năm như thế, chưa từng gặp người nào không đi theo kịch bản thế này.

Biểu tình của cô ta nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa.

“Cô giáo, không được gϊếŧ người.” Ngôn Luật cũng đi tới ngồi xổm bên cạnh Nhan Dật, “Nếu cô giáo không thích hắn, chúng ta bán hắn ra nước ngoài là được rồi.”

Nhan Dật: “…” Hắn có phải rau cải trắng, nói bán là có thể bán đâu?

Thời Sênh tự hỏi vài giây, “Gϊếŧ chết an toàn hơn.”

“Vậy cô giáo qua bên kia ngồi đi, không cần làm bẩn tay cô.” Không biết Ngôn Luật lấy từ đâu ra một con dao, lưỡi dao sắc lạnh hiện lên trong mắt Nhan Dật.

Hai kẻ điên này!

Đây là suy nghĩ duy nhất lúc này của Nhan Dật.

“Lăng Hủ…” Con dao nhỏ tới gần, Nhan Dật luống cuống, quay đầu nhìn Lăng Hủ, “Lăng Hủ, nếu tao xảy ra chuyện gì thì mày đừng hòng biết được tiểu mỹ nhân của mày ở nơi nào.”

Lăng Hủ nhíu mày, quát lên với Ngôn Luật và Thời Sênh, “Các người làm loạn đủ chưa hả?”

“Ai bảo là tôi làm loạn?” Thời Sênh đoạt lấy con dao trên tay Ngôn Luật, Ngôn Luật giữ chặt, Thời Sênh trừng mắt với hắn, hắn chần chừ một chút rồi mới thả lỏng tay ra.

Thời Sênh đặt con dao đó lên cổ Nhan Dật, “Vừa rồi không phải nói rất mạnh mồm sao? Mạnh mồm tiếp cho ông đây xem phát nào?”

Trên cổ lạnh lẽo làm cho Nhan Dật run rẩy trong lòng, “Mày có biết tao là ai không hả? Mày dám động vào tao, mày sẽ không được sống yên ổn đâu.”

Thời Sênh híp mắt, “Tôi không quan tâm cậu là ai, ai dám gây sự với tôi, tôi sẽ gϊếŧ chết hắn.”

Nhan Dật: “…” Há miệng, ngậm miệng đều là gϊếŧ chết, chẳng lẽ hắn đang sống trong xã hội không phải pháp trị sao?

“Ngôn Luật, người của tao đâu?” Gã mặt sẹo đột nhiên xông tới, có lẽ vừa rồi đi liên lạc với người của mình nhưng lại không thể liên lạc được.

Gã mặt sẹo xuất hiện làm cho không khí càng thêm cổ quái.

“Không biết.” Quả thật là Ngôn Luật không biết.

“Chắc chắn là mày ra tay, mày đưa bọn nó tới đâu rồi?” Gã mặt sẹo rất kích động, đàn em của hắn nhiều như thế, nói không thấy là không thấy.

“Có lẽ bọn chúng đã vứt bỏ lão đại anh rồi.” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn gã mặt sẹo, “Lớn lên xấu như thế, là tôi thì tôi đã sớm bỏ anh rồi.”

Gã mặt sẹo di chuyển tầm mắt lên người Thời Sênh, hình như đang cẩn thận suy nghĩ điều gì, “Là cô… Vừa rồi cô ở cùng với bọn nó, cô đã làm gì bọn nó rồi?”



Xe bọn họ đều ở đây, chỉ có người là không thấy đâu cả.

Chắc chắn là cô gái này làm.

Thời Sênh cười nhạo một câu, “Tôi là phụ nữ, còn có thể làm gì bọn họ chứ, lo lắng cái gì?”

“…” Không phải người của cô mất tích, cô không lo lắng là đúng rồi. “Bọn họ ở đâu?”

“Ai biết.” Thời Sênh cười rất ác ý, chỉ về một hướng, “Tôi ném bọn họ từ chỗ đó xuống, dưới đó là chỗ nào tôi không biết thật mà.”

Gã mặt sẹo nhìn về phía đó, gương mặt biến đổi, bên đó là vách núi.

Cô ta thật sự ném người xuống đó, vậy còn có thể sống sao?

Người ở đây, ngoại trừ Ngôn Luật, hai người khác cũng đều biến đổi sắc mặt. Vừa rồi bọn họ chỉ cảm thấy dù cô huênh hoang như thế nhưng chưa chắc đã dám làm chuyện trái pháp luật kỷ cương, nhưng giờ bọn họ mới nhận ra cô ta cái gì cũng dám làm.

Gã mặt sẹo vội vàng chạy về phía đó, vực núi này không dựng đứng mà là một sườn dốc, bên dưới là những bụi cây thấp và dây gai, có dấu vết trượt xuống bên dưới.

Gã mặt sẹo thò đầu ra quan sát, bên dưới còn có một phần dốc hơi khoan, người sẽ không bị trượt xuống dưới nữa.

Gã gọi xuống dưới mấy câu, một hồi lâu mới có tiếng đáp lại yếu ớt.

“Lão đại… cứu mạng…”

“Lão đại…”

Biết được người còn sống nên gã mặt sẹo thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho người tới cứu đàn em, thuận tiện thu thập hai kẻ kia.

Nhưng hắn vừa mới lấy điện thoại ra, thân mình đột nhiên đổ về phía trước, người cũng trượt xuống luôn.

Gã mặt sẹo vội vàng túm lấy một gốc cây, khó khăn lắm mới giữ thân mình lại được.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, cô gái đứng ở mép vách núi, khoanh tay trước ngực nhìn xuống hắn, đôi con ngươi bình tĩnh của cô làm hắn có ảo giác rằng mình là người đã chết rồi vậy.

“Cô muốn làm gì hả?” Gã mặt sẹo cố nén cảm xúc cổ quái kia xuống, hướng bên trên rống to.

Khí thế mà cũng thua, thật sự mất mặt.

Thời Sênh mắt môi cong lên, “A, trượt trân.”

Phì…

Trượt chân ông nội cô đấy!

Vừa rồi cô ta còn đứng xa như thế, có thể trượt chân tới tận đây sao? Lừa quỷ chắc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play