''Ha ha chúng mày xem, thằng nhóc này là bê đê đó, tốt nhất đừng chơi với nó. Nói trước, mấy người tiếp xúc gần nó có nước bị lây bệnh cả đám.'' Một cậu nhóc cười chế nhạo, mặt mày khinh bỉ kể lễ với đám bạn bằng tuổi.

Đoạn Lan cúi thấp đầu lướt qua đám nhóc xì xào bàn tán sôi nổi, chân sắp bỏ qua đám người thì bị vấp ngang, cả người té ngã sõng soài trên tầng cỏ ướt, khắp người dính bùn vừa bẩn vừa tanh. 

Đám nhóc lui về sau một bước, tay đứa nào đứa nấy bụm chặt mũi như phải hứng chịu rác rưởi bốc mùi hôi thối.

Cậu nhóc đầu đàn cũng chính là người đứng ra chế giễu cậu, cười tươi nói: ''Ây nha, tao lỡ chân, xin lỗi nha.''

Những đứa nhóc kế bên ôm bụng cười liên tục: ''Ha ha ha, đồ xúi quẩy.''

''Chúng mình tốt nhất nên tránh xa nó ra, coi chừng bị vạ lây, xui theo luôn đó.''

''Đúng rồi."

''Thứ gớm ghiếc."

Dứt lời cả đám quay lưng xách cặp vào lớp.

Cậu nhóc đầu đàn đi giữa chừng thì quay đầu, vẻ mặt bỡn cợt còn le lưỡi khiêu khích Đoạn Lan. 

Đoạn Lan mặt không cảm xúc nhìn cái cười trào phúng của cậu nhóc, tâm trạng chùng xuống, đôi môi nặng trĩu bắt đầu run rẩy, cậu cắn răng kìm nén cảm giác ẩm ướt trực trào nơi khóe mắt.

Lâu rồi cậu phải chịu đựng cảnh cả lớp xa lánh, cậu không thể hòa nhập với bạn bè đồng lứa. Không phải tự nhiên Đoạn Lan bị cô lập mà là có nguyên do đẩy cậu tới bước đường cùng.

Chuyện bắt đầu vài tháng trước, ngày cậu chập chững bước vào ngôi trường đầu tiên, tưởng chừng cuộc sống sẽ nở hoa như khung cảnh thơ mộng trong tưởng tượng, thế mà ngày đầu tiên giấc mộng của cậu, khát vọng của cậu lập tức tan thành mây khói.

Nguyên nhân là có kẻ khởi xướng khiến cậu bị cả lớp tách biệt. Người xấu xa đó chính là cậu nhóc dẫn đầu vừa rồi. 

Tên hắn là Trần Bách Chiến, là hàng xóm kề sát nhà cậu. Hai người từ thuở nhỏ thường xuyên gặp mặt nhưng chưa bao giờ nói chuyện hay chơi đùa với nhau một lần.

Rõ ràng cậu chẳng bao giờ đụng chạm hắn ta, ấy mà hắn hết lần này đến lần khác hắn cố ý đùa bỡn gây hấn với cậu. 

Trần Bách Chiến gọi cậu là thằng ẻo lả, reo tin đồn cậu là bê đê. 

Đoạn Lan chẳng hiểu vì sao được gắn danh này, tướng mạo Đoạn Lan vô cùng sáng sủa, đẹp trai lại là đằng khác.

Cậu thích chơi robot, lắp lego thích xem phim siêu nhân, thích ngắm máy bay trực thăng, tính hướng con trai men lì rõ ràng không có một chút ẻo lả thì lấy đâu ra truyền đồn là bê đê.

Đoạn Lan cảm thấy uất ức muôn phần, cậu cố chứng minh mình là con trai bình thường 100% thế mà Trần Bách Chiến luôn có mọi cách phản biện lại lời giải thích của cậu. 

Các bạn học chẳng muốn nghe cậu giải bày, một mực nghe theo lời Trần Bách Chiến ra sức chèn ép cậu. 

Đoạn Lan nhớ về một đoạn thời sự chiếu trên TV cách đây không lâu, tình huống của cậu tương tự với một vụ nóng hôi hổi báo đài đưa tin với tiêu đề bạo lực học đường. 

Năm học đầu tiên đã bị nghịch cảnh đàn áp cuộc sống, bạn bè xa lánh, Đoạn Lan độc lập tự học tự chơi, buồn tủi cam chịu số phận.

"Các em mở sách vở ra, chúng ta học bài mới." Thầy giáo đẩy mắt kính cầm phấn đề tựa bài chuẩn bị giảng dạy.

Đoạn Lan ngồi cuối, cậu kéo khoá ba lô lấy tập sách, tập trung nghe thầy giảng, cậu ngồi một mình vì lớp sĩ số lẻ. 

Ngày đầu Đoạn Lan vốn được sắp chung với một cậu bạn thì nào ngờ chưa quá hôm sau cậu bị đổi chỗ. 

Tan học Đoạn Lan ngây ngô hỏi thẳng bạn đó:

''Sao cậu xin thầy đổi chỗ? Cậu không vừa lòng tôi sao?''

Cậu bạn hất tay Đoạn Lan ra cười mỉa: ''Tao đúng là không vừa lòng mày. Trai chẳng ra trai, gái chẳng ra gái. Tao không muốn bị lây biến thái.''

Đoạn Lan cay mắt rụt tay về rặn hỏi: ''Tôi có chỗ nào khác người. Rõ ràng hôm qua chúng ta còn rất vui, cậu nói từ đây trở về sau sẽ coi tôi như bạn thân. Chúng ta còn móc nghéo.''

Cậu bạn phì cười chỉa tay đâm đâm vào vai cậu: ''Đó là tao chưa rõ bản chất của mày. Nhờ anh Chiến kể rõ tao mới biết chứ. Tao mắc gì phải buộc mình với đứa bệnh hoạn như mày, phát ói thiệt chứ.'' Nói rồi hắn đẩy mạnh cậu rồi xách cặp bỏ đi.

Đoạn Lan xoa vai nhưng nhức, gò má bỗng dưng ẩm ướt, cậu quay mặt vô tường, nắm vạt áo vùi vào mặt, giọng nghèn ghèn lặp đi lặp lại: ''Trần Bách Chiến, Trần Bách Chiến, tôi có làm gì sai.''

''Lan em đứng lên cho tôi.''

Cây bút rơi xuống va đập mặt gạch càng khiến không gian nặng nề hơn thường, Đoạn Lan chợt tỉnh lại sau đoạn ký ức, cậu vội vã đứng lên, chớp mắt lấy lại tinh thần, lắp bắp nói:

''Thầy, thầy gọi em.''

Thầy giáo vắt thước ra sau lưng, chau mày nghiêm nghị đáng sợ nói lớn:

''Trong lớp ngoại trừ em còn có ai tên Lan. Em thất thần cái gì, tôi gọi em tiếng thứ mấy rồi?''

Đoạn Lan run lên, đứt quãng nói: ''Em, em không biết. Em xin, xin lỗi thầy.''

Thầy giáo gõ thước lên cạnh bàn cái rầm làm mấy đứa học sinh bé nhỏ giật bắn, đầu gối nhũn hết cả ra muốn quỳ xuống thần phục con quái vật bộc lộ từ thầy.

''Nếu em còn tái diễn lần nữa, tường loáng đón chờ em.'' Thầy cầm thước hướng về phía ngoài cửa.

Đoạn Lan thành thật biết sai: ''Dạ, em sẽ tập trung. Không có lần sau đâu ạ.''

---

Tiếng trống cuối ngày vang lên, Đoạn Lan thu dọn sách vở quải ba lô rời khỏi lớp trong tiếng xì xào bàn tán quanh quẩn tai, cho dù cậu không muốn nghe trừ khi bị điếc.

''Tao nói mà, tâm trí không bình thường. Cha tao nói mấy đứa lệch lạc thường vậy.''

''Trời, may là thằng Bảo biết rõ sự thật nếu không ngày tháng sau này bị nhiễm là toi đời.''

''Trời, hôm bữa tao còn đưa đồ lỡ đụng vào tay nó, mấy ngày qua tao dùng hết chai xà bông, mẹ tao muốn cạo đầu khô tô đầu chùa tao luôn.''

''Đẹp trai mà bê đê uổng trời.''

Đoạn Lan siết quai cặp, cụp mắt theo khoảng trống giữa đoàn người đi đến cổng.

''Nhóc ẻo lả học vui không ta?'' Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, Đoạn Lan chẳng cần ngẩng đầu cũng biết kẻ đó là ai.

''Tôi chưa từng gây sự với anh.'' Đoạn Lan miết quai cặp, chớp mắt liên tục làm theo hướng dẫn trên mạng.

Trên đó nói chỉ cần làm vậy là có thể ngăn cản tuyến lệ mất khống chế nhưng có lẽ tuýt tiện ích ấy vô dụng với hạng người yếu đuối. 

Khóe môi xuất hiện vị mặn, Đoạn Lan biết sẽ không có câu trả lời thõa mãn lòng cậu. 

Đoạn Lan dụi tay áo quệt khoé mắt, lặng người rời khỏi cổng trường, một đường đi thẳng không có ý định ngoảnh đầu.

Âm thanh rộn ràng của giờ tan học cướp mất câu nói.

''Tao chỉ thích gây sự với mày.''

Trần Bạch Chiến mím môi thành đường ngang rồi rẽ hướng về nhà, nắp bút lệch khỏi túi quần xém lọt mất. Hắn nhét tay cầm chặt đầu bút như muốn cất giấu làm của riêng.

------------------------------------

Tác giả:  Hong biết nhiêu chương nữa tới đâu hay tới đó.

Bạn nào thích văn minh không thích chửi tục out liền nha. Ông công lớn lên dân anh chị chửi lắm đó🙊

Có theo dõi hệ liệt là biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play