Mang theo gương hồng trần được chế tạo từ tiên môn của mình, Diệp Thần Phi sầm mặt trở về nhà.
Lần này thật sơ suất, vô ý cắt đứt con đường thành tiên của mình.
Sau này phải làm sao đây?
Lẽ nào phải tiếp tục tìm người độ kiếp thành công, nhân lúc hắn ta chuẩn bị phi thăng để cướp tiên môn của hắn cho mình dùng?
Ừm, cũng không phải không được, chỉ là hơi thiếu đạo đức.
Bỏ đi, chuyện này để tính sau.
Diệp Thần Phi bình tĩnh lại, sau đó lại xuất hiện trong đình viện.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Khiêm.
Sắp xếp cho ba người nhóm Diệp Hoàng mất gần cả một buổi trưa.
Nghĩ lại bản thân hắn không dễ dàng chút nào, vì chúng mà phải hao tâm tổn sức.
“Được rồi, tiếp theo đến lượt cháu”.
Diệp Thần Phi đưa tay chỉ vào Diệp Hiểu Hiểu.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức cười rạng rỡ, vừa định trả lời.
Nhưng ngón tay kia bắt đầu di chuyển, cong sang hướng khác, cuối cùng chỉ vào Diệp Khiêm.
“Diệp Khiêm, cháu nói đi”.
“Dạ? Vâng”.
Rõ ràng Diệp Khiêm không ngờ mình lại là người đầu tiên, cậu là người có thực lực yếu nhất trong mấy người.
Nhưng cậu sẽ không khiêm tốn, bước lên đáp: “Đại bá, lựa chọn của cháu là”.
“Hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của người!”
Diệp Thần Phi nhướng mày, những người trẻ tuổi này thật đặc biệt.
Hắn không ngờ lựa chọn của chúng lại khác nhau.
“Tại sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Khiêm nhanh chóng trả lời: “Cháu chỉ muốn trở nên mạnh hơn, nhưng
bất luận là kiến thức hay kinh nghiệm thì bản thân cháu đều quá kém”.
“Vì thế để người quyết định là lựa chọn tốt nhất đối với cháu!”
Diệp Thần Phi gật đầu, quyết định của cậu cũng không hẳn là sai.
Đây không phải câu trả lời chính xác nhất, nhưng nó chắc chắn là lựa chọn ổn thoả và thông minh nhất.
“Được”, Diệp Thần Phi nói: “Nhưng nếu ta đoán không sai, cháu không chỉ
muốn bản thân mạnh lên mà còn muốn những người theo cháu mạnh lên”.
Diệp Khiêm cười gãi đầu, không phủ nhận.
“Giáo hoá chúng sinh không phải là chuyện dễ”, Diệp Thần Phi nói tiếp.
“Cháu sẵn sàng nỗ lực vì điều này!”, Diệp Khiêm nói rất khí phách.
“Tốt lắm”.
Diệp Thần Phi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngày thường cháu thích đọc sách lắm phải không?”
“Vâng ạ”.
“Cháu thích cuốn sách nào nhất?”
“Hừm, có lẽ là Đạo Đức Kinh ạ”, Diệp Khiêm đáp.
“Huynh ấy nói dối!”
Lúc này Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên la lên: “Cháu nghe Diệp Thiến đường tỷ
nói huynh ấy thích nhất là đọc tiểu thuyết thể loại chí quái, đặc biệt
là thể loại Hồ tiên tử và thư sinh yêu nhau, thật đáng xấu hổ!”
Bí mật bị vạch trần, Diệp Khiêm lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cháu
cũng rất thích Đạo Đức Kinh, với lại trong cuốn sách đó không chỉ có Hồ
tiên tử”.
Cách nguỵ biện này không hề có sức thuyết phục.
Diệp Thần Phi đưa tay ra cười bảo: “Đưa ta xem là loại tiểu thuyết gì nào”.
Diệp Khiêm do dự một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lấy một cuốn sách thật dày từ trong túi trữ vật ra.
“Sơn Hải Đồ Lục”.
Diệp Thần Phi mở sách đọc qua một lượt, phát hiện trong sách quả thật có rất nhiều câu chuyện ngắn về Hồ tiên, Hoa tinh linh và yêu quái quyến
rũ vân vân, nhưng cũng không tính là quá vô lí.
Nếu nó ở trên Phiên Gia thì cũng có thể thông qua xét duyệt.
Hơn nữa những câu chuyện ngắn này chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại hầu
hết là những câu chuyện lạ và lí thú trong thiên hạ, từ đó suy ra đạo lí làm người.
Là một cuốn sách đứng đắn.
“Đợi ta một lát”.
Diệp Thần Phi cầm lấy sách, ngồi vào bàn đá dưới tán cây liễu ở bên cạnh.
Sau đó hắn lấy ra một cây bút lông và một cuốn vở trắng, bắt đầu viết chữ thật nhanh.
Khoảng thời gian đốt một nén hương trôi qua, một cuốn “Sơn Hải Đồ Lục” phiên bản hoàn toàn mới được ra lò.
Diệp Thần Phi đứng dậy đưa cả hai cuốn sách cho Diệp Khiêm.
“Nếu đã thích thì cứ đọc đi, ta tin cháu sẽ học được rất nhiều thứ từ
cuốn sách này, nhưng có thể tiến bộ bao nhiêu thì vẫn phải dựa vào bản
thân cháu”, Diệp Thần Phi cười bảo.
Diệp Khiêm khó hiểu nhận lấy sách, cậu biết đọc sách có thể học được nhiều thứ, nhưng làm sao có thể nâng cao thực lực chứ?
Lẽ nào trong sách có công pháp tuyệt thế gì ư?
Cậu đặt hai cuốn sách cạnh nhau.
Cả hai có trang bìa giống hệt nhau, không có gì thay đổi.
Điểm khác biệt duy nhất là chữ của Diệp Thần Phi cứng cáp và có lực hơn bản gốc nhiều.
Diệp Khiêm nhìn kĩ lại, đột nhiên cậu phát hiện hai chữ “Sơn Hải” trên cuốn sách mới bắt đầu vặn vẹo.
Sau đó như có cơn gió bất tận rít gào trong đó.
Hơn nữa trong cơn gió kia dường như còn có mùi tanh nồng xộc vào mũi cậu.
Diệp Khiêm kinh hãi, đứng không nhúc nhích, chuyện gì thế này?
Bỗng nhiên gió lớn tiêu tán, mùi của biển cả cũng biến mất.
Ánh mắt Diệp Khiêm dần rõ ràng lại.
Lúc này cậu mới phát hiện thì ra là do Diệp Thần Phi dùng ngón tay chặn hai chữ “Sơn Hải” trên bìa sách.