“Cảm ơn Diệp tiên tử đã ra tay giúp đỡ!”. Giang Phỉ đỡ nhóm Hồ Văn đi tới trước mặt Diệp Hoàng, cúi người thật thấp.
Nàng ta thật sự không ngờ khi mình bị đệ tử Lý gia ức hiếp, thì lại có một người đứng ra đòi lại công bằng cho bọn họ.
Ở thời đại này, người như thế thật sự quá ít!
Có lời này hơi khó nghe, đó là người như thế thường không sống lâu.
Tất nhiên, nàng ta sẽ không nói ra những lời trong lòng.
“Không có gì”.
Diệp Hoàng nói: “Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm mà thôi”.
Giang Phỉ ngẩn người, những lời đó nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, đó chính là thứ mà mọi người luôn theo đuổi.
Muốn làm thì làm thôi.
Rốt cuộc lá gan của nữ tử này lớn đến mức nào mà lại dám nói và dám làm những điều như thế?
“Ta để trứng mãng xà xanh lại cho cô, giữ đi, một trứng có thể bán được
hai trăm linh thạch đấy”, Diệp Hoàng đưa trứng mãng xà cho Giang Phỉ.
Trứng mãng xà bình thường giá năm mươi linh thạch.
Nhưng con mãng xà họ đánh chết lại là mãng xà xanh, trên người nó có hơi thở mãng hoang, nên trứng của nó cũng có giá trị xa xỉ.
“Bọn ta chỉ giữ lại ba quả thôi là đủ rồi”, Giang Phỉ vội vàng nói.
Diệp Hoàng cười nói: “Cầm đi, ta không thiếu mấy thứ này”.
Bây giờ đệ tử Diệp gia có thể nói là giàu có, mấy trăm linh thạch thôi, kết chút thiện duyên cũng không tệ.
“Đúng rồi, các cô là người ở đâu vậy?”, Diệp Hoàng hỏi.
Giang Phỉ chắp tay nói: “Ba người bọn ta đều là người trấn Đại Khúc”.
Trấn Đại Khúc cách đây rất xa, nhiều năm qua vẫn luôn nằm trong phạm vi quản lý của Lý gia.
“Ta thấy các cô có người bị thương, chi bằng theo ta đến trấn Ngô Đồng
trước đã, ở đó có người chuyên hành nghề y, giá cả cũng phải chăng”.
Diệp Hoàng nhìn Hồ Văn, nói.
Giang Phỉ hơi chần chừ, nói: “Nhưng bọn ta nằm dưới quyền quản lý của Lý gia, trấn Ngô Đồng là của Diệp gia”.
Tranh đấu của tầng lớp trên cũng thường lan đến những tầng lớp thấp như họ.
Lý gia và Diệp gia thường xuyên xung đột, khiến những khu vực họ quản lý cũng có chút mẫu thuẫn với nhau.
Thường thì tu sĩ do Lý gia quản lý sẽ không dễ bước vào địa bàn của Diệp gia.
Diệp Hoàng lắc đầu nói: “Cái gì mà Lý gia, Diệp gia, nói thẳng ra, chúng ta đều là tu sĩ của thành Vân Tiêu”.
"Mọi người ở xa nên chắc vẫn chưa nắm được thông tin”.
Bây giờ khá nhiều thành trấn Lý gia và Diệp gia quản lý đã bắt đầu dung
hợp, ai cũng cố gắng phấn đấu vì mục tiêu của mình trước mắt”.
“Một nửa tu sĩ ở trấn Ngô Đồng đều đến từ địa bàn của Lý gia”.
Giang Phỉ nghe mà sửng sốt, chuyện gì thế này, mối quan hệ của các tu sĩ trở nên hòa bình như thế từ bao giờ?
“Đi thôi, đến đó là biết”.
Diệp Hoàng cười lộ răng khểnh.
Diệp gia, phòng sách gia chủ.
Diệp Thần Phi cầm một bức thư, trên mặt là nụ cười khẽ.
Một lát sau, hắn đặt phong thư xuống, nói: “Ừm, không tệ, rất khí phách, có phong phạm của ta”.
Đối diện là Tùy Vân cũng đầy ý cười: “Đại ca, gần đây Tiểu Hoàng rất nổi bật nha, đứng đầu Thiên Loan Điện, gần như đã vượt qua cả Diệp Long”.
Theo nội dung trong bức thư, nữ nhi hắn đã không còn là cô bé tâm sự nặng nề trước kia nữa.
Thật ra, điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn, bởi vì hắn biết trong
lòng Diệp Hoàng vẫn luôn có một con phượng hoàng đang ngủ đông, chỉ chờ
cơ hội dục hỏa trùng sinh.
Hắn chỉ là người châm mồi lửa đó lên mà thôi.
“Gần đây tình hình vùng biên giới khá là tốt, vì các chính sách linh
hoạt của gia tộc đã hấp dẫn được khá nhiều tán tu từ nơi khác.
“Có rất nhiều người thiên phú rất xuất chúng cũng có ý định gia nhập vào chỗ chúng ta”, Tùy Vân nói.
Diệp Thần Phi gật đầu, đó cũng là một trong những mục đích của hắn.
Chỉ có tích lũy đủ nhân tài thì mới có thể thật sự đẩy gia tộc phát triển lên một tầm cao mới, trở thành thế lực số một số hai.
Nếu không, cùng lắm cũng chỉ là một gia tộc lánh đời mà thôi.
Chẳng có gì thú vị, hắn đâu có ý định lánh đời.
Sau khoảnh khắc vui sướng, sắc mặt Tùy Vân lại nhăn nhó.
“Đại ca”.
“Đệ muốn nói một câu là gần đây chúng ta hoạt động quá sôi nổi nên có rất nhiều tu sĩ chen nhau tới”.
“Trong đó có rất nhiều tu sĩ thuộc quyền quản lý của Lý gia và Đường gia”.
“Nhất là Lý gia, thậm chí có vài môn phái nhỏ đã chuyển hết sang chỗ chúng ta, như thế liệu có ổn không?”
Tùy Vân nói.
Diệp Thần Phi nhíu mày: “Có gì không ổn?”
“Mất đi một lượng tu sĩ lớn, rất có thể bên Lý gia và Đường gia sẽ tìm cách gì đó”, Tùy Vân nói.
Diệp Thần Phi đặt chén trà xuống, ngoắc tay về phía ông ta: “Lại đây, ta hỏi đệ, tình hình gia tộc thế này đệ có thấy vui không?”
Tùy Vân ngẩn người, nói: “Tất nhiên là có, thanh niên trẻ tuổi dồi dào
sức sống, tạo thành danh tiếng của gia tộc, đệ đã mơ giấc mơ này không
biết bao nhiêu lần!”
“Thế chẳng phải là được rồi ư?”
Diệp Thần Phi cười nói: “Cũng như lời ta nói với Diệp Hoàng, nếu muốn thì cứ làm thôi”.
“Chỉ cần không lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường thì chẳng cần phải lo được mất gì cả”.
“Lý gia, Đường gia đã sinh ra ở thành Vân Tiêu này, thì kết cục của họ đã được định trước”.
“Nếu họ chịu ngoan ngoãn, thì cho họ một kết cục nhẹ nhàng, nếu dám đứng ra gây chuyện, ha ha, ta sẽ cho họ biết cái gì gọi là Diệp gia xưa
không bằng nay”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT