Đó là một thanh niên phong thái như hoa như ngọc, khoác trường bào, cầm trong tay chiếc quạt ngọc trắng noãn.
Thanh niên đó nhẹ nhàng đứng bên cạnh La Thanh.
Diệp Thần Phi quay sang nhìn, trông người này cũng có chút khí độ.
“Ngươi là tổ tông của hắn, hay là tổ tông của tổ tông nhà hắn?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Diệp gia chủ, đó chính là người ta từng nói với ngài, chấp sự Vạn Bảo các, Thẩm Thiên Minh, Thẩm đại nhân”.
Cốc Vạn Tâm vừa giải thích cho hắn vừa cúi người hành lễ với Thẩm Thiên Minh.
“Thẩm đại nhân, tên này quá kiêu căng và ngạo mạn, đã phá hủy Vạn Bảo
các của chúng ta, còn tàn nhẫn giết chết bọn Tống Sương, phế bỏ tu vi
của ta!”
“Ngài nhất định phải báo thù cho ta!”
Nhìn thấy Thẩm Thiên Minh, La Thanh như vớ được cọng cỏ cứu mạng, la lớn.
“Bộp, bộp”.
Thẩm Thiên Minh đặt tay lên vai La Thanh, khẽ nói: “Yên tâm, ta sẽ xử lý chuyện này thật công bằng”.
Nói xong, Thẩm Thiên Minh nhìn về phía Diệp Thần Phi.
“Răng rắc!”
Chiếc quạt bạch ngọc bỗng nhiên xuất hiện một vết máu.
La Thanh dùng vẻ mặt không thể tin nổi, ngã xuống.
“Một kẻ tàn phế, không đủ tư cách để đưa ra những yêu cầu vô lý như thế”.
Trên môi Thẩm Thiên Minh là nụ cười ấm áp.
“Diệp gia chủ, ngài nói có phải không?”
Diệp Thần Phi khoanh tay đứng đó.
“Liên quan gì đến ta?"
Trông Thẩm Thiên Minh hết sức trẻ trung, nhưng tu vi của người này đã lên tới Hóa Thần kỳ.
Một thiên tài chuẩn chỉ.
Khác với ông lão Hóa Thần kỳ kia ở chỗ, Thẩm Thiên Minh hết sức bình
tĩnh khi đứng trước mặt Diệp Thần Phi, như thể bản thân hắn ta luôn có
một chỗ dựa vững chắc.
Diệp Thần Phi đảo mắt về khoảng hư không xa xa.
Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, nơi không có một bóng người kia tồn tại một kẻ vô cùng mạnh mẽ, đang che giấu bản thân, quan sát tất cả những
gì đang diễn ra.
Một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ thôi, đó chính là tảng đá chống lưng của Thẩm Thiên Minh hả?
Diệp Thần Phi hơi mất kiên nhẫn, nói: “Nếu ngươi ra mặt cho bọn La Thanh, thì cứ lao lên”.
“Không thì gọi thêm một vài người nữa tới đây cũng được”.
Thẩm Thiên Minh ném thi thể La Thanh sang một bên, cười nói: “Diệp gia chủ hiểu lầm rồi, ta không đến ra mặt cho ai cả”.
“Vạn Bảo các công tư phân minh, dù là đối ngoại hay đối nội cũng phải có một chữ lý”.
“Đặc biệt là với khách nhân, tuyệt đối không bao giờ làm chuyện gì mờ ám”.
“Tống Sương quá hống hách và ngạo mạn, lại dám bày mưu tính kế với khách nhân của Vạn Bảo các, tức là đã chạm vào điều tối kỵ, chết không đủ
đền”.
“Tuy La Thanh không trực tiếp tham dự, nhưng cũng có tội bao che, hơn
nữa trước đó đã có hành vi cạnh tranh không lành mạnh, nên bị Vạn Bảo
các xóa sổ”.
“Vì thế”.
Thẩm Thiên Minh nhún vai, nói: “Ta còn phải cảm ơn Diệp gia chủ đã thay bọn ta diệt trừ con sâu làm rầu nồi canh này”.
Diệp Thần Phi à một tiếng, xem ra người này vẫn có mắt nhìn.
“Nếu đã thế, thì tùy ngươi”.
Nói xong, hắn bèn chuẩn bị mở cánh cổng không gian ra.
“Ngài chờ đã!”
Thẩm Thiên Minh vội vàng gọi Diệp Thần Phi lại.
“Chuyện gì thế?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Thẩm Thiên Minh cười cười nói: “Tài phú của ngài đã thu hút sự chú ý của thượng tầng Vạn Bảo các”.
“Trước đó ta nghe Cốc các chủ nói ngài cần rất nhiều những bảo vật quý giá và tài nguyên đúng không?”
Diệp Thần Phi gật đầu: “Đúng vậy”.
“Thế thì tốt”, Thẩm Thiên Minh nói: “Hôm nay ta tới đây là muốn bàn về
chuyện này với ngài, cụ thể ngài cần bao nhiêu bảo vật và tài nguyên?”
“Có lẽ chúng ta nên tìm một chỗ yên tĩnh vắng vẻ để ngồi lại bàn bạc một phen nhỉ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT