Diệp Tùy Vũ thở dài: “Mấy năm gần đây sản nghiệp của gia tộc không
mấy khởi sắc, hơn nữa nhà họ Lý lại liên tục gây trở ngại. Tình hình
tài chính hiện giờ không còn đủ cho trong tộc dùng nữa”.
Sản nghiệp nhà họ Diệp có hai loại, một là tài nguyên đất ngoài thành, hai là cửa hàng.
Những năm gần đây, tài nguyên đất ngoài thành thu hoạch không được tốt,
lại bị nhà họ Lý nhiều lần phá hoại gây rối, khoản thu bị giảm đáng kể.
“Nói chung, chỉ riêng việc bồi dưỡng thế hệ trẻ đã tiêu tốn khoảng một triệu linh thạch mỗi tháng!”
Một con số đáng sợ.
Đây chính là một đại gia tộc.
Đằng sau sức mạnh của họ là sự tích lũy của vô số tài nguyên.
Nhưng đối với Diệp Thần Phi mà nói, vấn đề tiền bạc không phải là vấn đề.
“Được, vậy như này đi”.
Gia chủ đã lên tiếng, những người khác vội vàng tập trung lắng nghe.
“Thế hệ trẻ là tương lai của gia tộc”.
“Chỉ có để chúng phát triển khỏe mạnh, mới có thể làm rạng rỡ gia tộc của chúng ta!”
“Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay, tài nguyên cố định hàng tháng của tất cả mọi người sẽ được nhân đôi”.
“Hơn nữa, chúng ta phải tăng thêm điều kiện tu luyện, chẳng hạn như
dược liệu cho luyện đan, nguyên liệu cho luyện khí, phải đạt được
tiêu chuẩn có thể cung cấp với số lượng không giới hạn”.
“Thế nào?”
Diệp Thần Phi nói xong.
Bốn người còn lại đều ngây ra.
Bọn họ đã nghe thấy gì?
Sắp phải cắt giảm chi tiêu trong gia tộc rồi, ngài lại nói tăng phúc lợi lên mấy lần!
Đây là đang tự đào mồ chôn mình sao?
“Đại ca!”, vẻ mặt Diệp Tùy Vũ gần như sắp khóc đến nới, ông ta cảm thấy Diệp Thần Phi chỉ đang nói đùa.
Nếu thật sự làm theo tiêu chuẩn của đại ca, chi tiêu hàng tháng sẽ tăng lên ít nhất năm lần!
Đó là năm triệu viên linh thạch đó!
Thời điểm gia tộc có nhiều tiền nhất, cũng không chi tiêu nhiều như vậy.
Ông ta muốn nói với đại ca suy nghĩ này hoang đường như nào.
Thế nhưng Diệp Thần Phi đã giơ tay lên, sau đó lấy ra một túi trữ đồ từ trong ngực ném cho Diệp Tùy Vân ở bên cạnh.
“Không cần lo lắng, trong này của ta có một triệu linh thạch, các đệ dùng trước, không đủ lại tìm ta lấy là được”.
Diệp Thần Phi mỉm cười nói.
Mà vẻ mặt Diệp Tùy Vũ vẫn rất đau khổ nói: “Đại ca, huynh không
nghe rõ sao, cho dù có một triệu viên linh thạch cũng không đủ”.
Lời của ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên một bàn tay to khỏe nắm lấy cánh tay ông ta.
Không ngừng run rẩy.
Là Diệp Tùy Vân ở bên cạnh.
Chỉ thấy ông ta đỏ mặt run rẩy, đưa túi trữ vật cho đến trước mặt Diệp Tùy Vũ rồi từ từ mở ra.
Trong nháy mắt, một luồng sáng rực rỡ chiếu vào khuôn mặt hai người bọn họ.
Đó không phải là một triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Mà là một triệu viên linh thạch thượng phẩm!