Còn lại mấy người hai mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Này nhị ca, có phải đại ca thay đổi quá nhiều rồi không?”, Diệp Tùy Vũ khẽ nói.
Đầu tiên là mang về số tài sản có thể khiến con người ta chết ngất, sau đó vẫy tay kéo Diệp Tùy Hổ ở bên bờ sinh tử trở về.
Bây giờ lại đầy khí phách, chẳng thèm để bốn Nguyên Anh kỳ vào mắt.
Đây có còn là đại ca Luyện Khí kỳ luôn im lặng kiệm lời mà bọn họ biết nữa không?
“Có thay đổi thế nào thì huynh ấy cũng là đại ca của chúng ta!”
Diệp Tùy Vân hết sức nghiêm túc: “Mấy tháng nay, chúng ta đều thấy rất rõ sự thay đổi của gia tộc”.
“Nếu không có huynh ấy, tất cả mọi thứ đều sẽ quay về như trước kia, thế nên…”
Ông ta quay sang Diệp Tùy Vũ, trầm giọng nói: “Sau này, đừng để ta nghe thấy những lời đó nữa”.
Trên bầu trời, Diệp Thần Phi chắp hai tay sau lưng, không ngừng lướt qua những tầng mây.
Một đường cong màu xám đang dẫn đường cho hắn, đó là luật nhân quả hắn lấy ra từ khí cơ trên người Diệp Tùy Hổ.
Với luật nhân quả này, hắn có thể tìm tới nơi xảy ra trận chiến.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đến một con đường mòn hẻo lánh trong thành Vân Tiêu.
Theo tầm mắt Diệp Thần Phi, có thể thấy rất rõ dấu vết chiến đấu ở nơi này, còn có dấu vết của trận pháp.
“Trận pháp ẩn nấp, xem ra đối phương có chuẩn bị”.
“Ồ? Sao nàng ta lại ở đây?"
Trên đường mòn, có mấy người trông như đang tìm kiếm thứ gì đó, một người trong đó chính là các chủ Vạn Bảo các, Cốc Vạn Tâm.
Diệp Thần Phi nhẹ nhàng đáp xuống.
“Ai!”
Vài tu sĩ Kim Đan kỳ lập tức đề phòng.
Nhưng sau khi thấy đó là Diệp Thần Phi thì Cốc Vạn Tâm đã vội vàng ngăn họ lại.
“Diệp gia chủ”, Cốc Vạn Tâm tiến tới, sắc mặt có chút phức tạp.
“Thật lòng xin lỗi, ta không ngờ bọn họ lại ra tay trong thành Vân Tiêu, hại tam gia”.
Nàng cúi người xin lỗi.
“Bọn họ? Nói thế tức là cô biết ai làm ư?", Diệp Thần Phi nhíu mày nói.
Cốc Vạn Tâm hé môi, nói: “Ta không chắc, nhưng căn cứ vào tình hình ở
hiện trường, bốn đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có lẽ chỉ mình họ mới đủ sức
cử ra đội hình lớn như thế”.
“Nói nghe xem nào”, Diệp Thần Phi khoanh tay đứng đó, hiển nhiên Cốc Vạn Tâm cũng dính líu tới chuyện này.
Cốc Vạn Tâm thở dài, thành thật nói cho Diệp Thần Phi biết chuyện đã xảy ra.
Chuyện là lần trước sau khi nàng và Diệp Thần Phi ký kết giao dịch đó,
thì đã thành lập liên hệ nhất định với chấp sự Vạn Bảo các.
Chấp sự là tầng lớp quản lý cao hơn chủ sự.
Thế nên sau khi Cốc Vạn Tâm gặp được chấp sự, đã báo lại những hành vi cẩu thả của Tống Sương và La Thanh.
Vì gần đây Cốc Vạn Tâm đã mang về khoản tiền lời rất lớn, chấp sự cũng rất xem trọng chuyện này.
Sau khi điều tra, chấp sự đại nhân trực tiếp hủy bỏ tư cách phó sứ của
Tống Sương, và cảnh cáo La Thanh không được làm những chuyện như thế
nữa.
Vì vậy, nguy cơ của Cốc Vạn Tâm đã được hoá giải, Tống Sương và La Thanh cũng nhận được hình phạt thích đáng.
Nhưng sao họ có thể cam tâm?
Tuy Tống Sương đã bị kéo xuống khỏi vị trí phó sứ, nhưng vẫn quanh quẩn trong thành Vân Tiêu.
Cốc Vạn Tâm biết hắn ta muốn làm gì.
Mục đích của hắn ta chính là tìm được kẻ giàu có bí ẩn kia.
Còn chuyện tìm được rồi thì sẽ làm gì, Cốc Vạn Tâm không biết, cũng không thể nhúng tay vào.
Bởi vì đó là quy tắc của Vạn Bảo các, dù khách nhân bị cướp đi cũng chỉ chứng tỏ thực lực của nàng không đủ mà thôi.
Nhưng Cốc Vạn Tâm lại không ngờ Tống Sương lại chọn cách bí quá hóa
liều, trực tiếp xử lý Diệp Tùy Hổ đến giao dịch, cướp đi lượng tài
nguyên khổng lồ trong tay ông ta.
Đúng là gan to bằng trời!
Khách nhân xảy ra chuyện ngay trên địa bàn của mình, Cốc Vạn Tâm cũng không thể thoát khỏi liên quan.
Cứ thế này, giao dịch vừa ký kết giữa đôi bên sẽ tan vỡ trong nháy mắt.
“Diệp gia chủ, không thể bảo vệ được tam gia, đó là trách nhiệm của ta”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT