“Trông cái dáng vẻ như vớ được vàng của đệ kìa”, Diệp Thần Phi lắc đầu
nói: “Chờ đợt rèn luyện này kết thúc, đúng lúc có thể xem coi ai có giá
trị để bồi dưỡng, khi đó ta nhất định sẽ đối đãi đặc biệt hơn”.
Nói thế nào thì đứa con cả Diệp Long của ông ta cũng sẽ chiếm được một chỗ.
“Đúng rồi, ta bế quan hai tháng, không đưa linh thạch tháng này cho đệ, không có xảy ra vấn đề gì chứ?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Ặc, không có, không có”.
Tùy Vân nói: “Khi đó huynh đưa tổng cộng một 18,2 tỷ linh thạch lận mà,
may là huynh bế quan, nếu không đệ thật sự không thể tiêu hết từng đó
linh thạch”.
Khi đó Diệp Thần Phi giao cho ông ta một nhiệm vụ, đó là tiêu hết số linh thạch ấy trong vòng một tháng.
Điều đó khiến Tùy Vân lo sốt vó hết cả lên.
Thật sự không có chỗ tiêu mà!
“Xem chút tiền đồ đó của đệ kìa”, Diệp Thần Phi cũng không định ép buộc ông ta, cứ từ từ thong thả là được.
Nhưng chuyện này khiến hắn nhận ra một vấn đề, nhỡ mà hắn lại đột ngột
bế quan, hơn nữa còn bế quan trong khoảng thời gian tương đối dài, thì
dòng tiền của gia tộc nhất định sẽ có vấn đề.
Ít nhất là không thể phát triển theo đúng tiến độ hắn mong muốn.
Nghĩ nghĩ một lát, Diệp Thần Phi lại đưa cho Tùy Vân một cái túi trữ vật.
“Trong này có 1 tỷ viên linh thạch thượng phẩm, đệ giữ lại, sau này cứ tự động phân chia chi tiêu”.
“Ta cũng chỉ có một yêu cầu, phải cố gắng cho gia tộc hoàn cảnh và tài nguyên tu luyện tốt nhất trong phạm vi hợp lý”.
“Tu luyện, mở rộng, sẽ là vấn đề của chúng ta trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, đệ phải quản lý cho thật tốt”.
Diệp Thần Phi cực kỳ nghiêm túc nói.
Tùy Vân run run giơ hai tay nhận lấy túi trữ vật.
Một tỷ viên linh thạch thượng phẩm, nó tương đương với 1000 tỷ linh thạch bình thường đó!
Ông ta lớn từng này tuổi đầu rồi mà đến nay vẫn chưa được thấy từng này tài sản.
“Đại ca cứ yên tâm, đệ nhất định sẽ phát huy khả năng của nó đến mức cao nhất!”, Tùy Vân cũng cực kỳ nghiêm túc.
Ông ta hiểu túi chứa linh thạch này không chỉ là tài sản tiền bạc mà còn là sự tin tưởng Diệp Thần Phi dành cho mình, cùng với thứ trách nhiệm
nặng nề.
Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, cái người ở Vạn Bảo các gì đó, Cốc Vạn Tâm, gần đây có đến tìm đệ không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Trước đó bọn họ đã giao ước, cứ nửa tháng nàng sẽ mang một lượng vật tư đến, thế mà hẹn xong thì bên này hắn lại bế quan.
“Có tới”.
Tùy Vân lấy ra ba chiếc nhẫn, nói: “Người đó để lại những thứ này, nhờ chuyển lại cho huynh”.
“Bên trên có trận pháp phong ấn, đệ không mở ra được”.
Diệp Thần Phi nhận lấy mấy chiếc nhẫn, tiện tay hóa giải phong ấn, bên trong là một đống bảo vật, cùng với bảng giá kèm theo.
“Chúc mừng Diệp gia chủ xuất quan nha!”
Bên trong còn có một thần niệm nàng để lại cùng nụ cười khẽ.
“Cũng thú vị đấy”, Diệp Thần Phi khẽ nhếch miệng.
Lần trước bọn họ đã thỏa thuận với nhau, cứ nửa tháng Cốc Vạn Tâm sẽ đưa tài nguyên đến đây một lần.
Thế mà hắn lại bất ngờ bế quan hai tháng.
Nào ngờ nữ nhân này vẫn dựa theo giao ước, mang đồ đến đây.
Nên biết rằng nàng là một các chủ, lượng tài nguyên lớn như thế nhưng
không có linh thạch thu về, chắc chắn áp lực đè trên đầu nàng còn nặng
hơn cả núi.
“Biết kinh doanh quá”.
Diệp Thần Phi nhìn bảng giá bên trong, vẫn giảm mười phần trăm như trước, tổng cộng hơn 430 tỷ linh thạch.
Hắn lấy hết đồ trong một chiếc nhẫn, sau đó dùng thần niệm Cốc Vạn Tâm
để lại, tạo thành trận pháp mới, đây là phong ấn mà chỉ mình nàng mới mở ra được.
Sau đó, hắn đưa nhẫn cho Tùy Vân.
“Bên trong hai chiếc nhẫn này là tài nguyên, đệ có thể thoải mái xử lý”.
“Sau đó tìm một người đến Vạn Bảo các tìm Cốc Vạn Tâm, đưa chiếc nhẫn này cho nàng”.
Tùy Vân gật đầu, nhận lấy ba chiếc nhẫn.
Thấy số lượng tài nguyên bên trong, ông ta cũng không bất ngờ gì mấy, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Bây giờ tâm lý ông ta đã vững vàng lắm rồi.
Sau đó hai người lại bàn bạc một số chuyện lặt vặt khác rồi Tùy Vân đứng dậy rời đi.
Nhưng đi chưa được bao lâu ông ta đã quay ngược trở về.
“Suýt chút nữa quên mất, hơn một tháng trước có bốn thanh niên đột nhiên đến tìm huynh, nói là mọi người đã gặp nhau ở đỉnh núi cao Thanh Cổ”,
Tùy Vân nói.
“Có hả? À đúng rồi".
Diệp Thần Phi nhớ ra, cái hôm hắn độ kiếp đã tiện tay cứu vớt vài thanh niên suýt bị trâu húc chết.
Vì thấy có duyên nên đã cho bọn họ một lời hứa hẹn.
“Được, sắp xếp một chút đi, bọn họ đều không tệ”, Diệp Thần Phi nói.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện lên một vầng hào quang.
“Đợi đã!”
Diệp Thần Phi sờ cằm, nói: “Đệ bảo họ cùng nhau vào đây gặp ta đi”.
Phương pháp tu luyện vừa mới khai sáng.
Phải có người thử xem hiệu quả của nó thế nào chứ.
Trong đình viện, dưới tàng cây liễu có ba nam một nữ, bốn thanh niên trẻ ngoan ngoãn đứng trước mặt Diệp Thần Phi, vẻ mặt lúng túng.
“Ở đây có quen không”, Diệp Thần Phi ngồi trước bàn đá, thong thả uống trà.
“Đã quen rồi ạ, không có vấn đề gì”, thanh niên tóc dài tên Phùng Chí
lắp bắp nói: “Người Diệp gia rất tốt với nhóm bọn ta, thật sự rất tốt,
cho chỗ nghỉ chân lại cho cơm ăn nước uống, trước đó vài ngày có đi làm
vài việc cho gia tộc, tài nguyên tu luyện thu được rất nhiều”.
Diệp Thần Phi cười cười: “Không cần phải lo lắng quá”.
“Nhắc mới nhớ, ta vẫn chưa biết tên của các ngươi”.
Phùng Chí vội vàng nói: “Tiểu nhân là Phùng Chí, đây là Mã Phương, chính là người lần trước suýt chết”.
“Hắn tên Vu Bằng Nghĩa, nàng là Liễu Hồng”.
Bốn người cung kính nói: “Kính chào Diệp tiền bối”.
Diệp Thần Phi khoát tay: “Chúng ta có thể gặp nhau ở Cao Lĩnh đó cũng xem như hữu duyên, không cầu phải e dè quá như thế”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT