“Không, hôm nay ta và con bé sẽ rời khỏi nơi này rồi, ông buông tha cho nó đi được không, ta chỉ có một đứa con gái đó thôi!”
Người phụ nữ đó xầu xin, đầy đau thương.
“Không được!”
“Thôn lão đã nói rồi, phải hiến tế nó cho Sơn Thần, nếu không, thôn sẽ liên tục gặp phải xui xẻo!”
Người đàn ông đó không chịu, tiếng đập cửa điên cuồng lại nhanh chóng vang lên.
“Ta không thể để cho ông dẫn con bé đi được, tuyệt đối không được!”
Dường như người phụ nữ đó đã phát điên, ngay sau đó là tiếng đánh nhau dữ dội.
Nhưng ngay sau đó là một tiếng “phập” vang lên, bên ngoài trở nên yên tĩnh.
Cơ thể cô gái nhỏ run lên, bất giác ôm chặt lấy gối đầu hình sói nhỏ.
“Rầm!”
Bỗng nhiên, cửa phòng đã bị người bên ngoài phá ra, trực tiếp rơi xuống mặt đất và vỡ thành mảnh nhỏ, bụi mù tứ tung.
Một người đàn ông với cơ thể cường tráng, trong tay là một cây búa dính
máu, dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong góc.
Ánh mắt cô gái nhỏ khá bình tĩnh, xuyên qua người đàn ông đó, cô bé thấy một người phụ nữ cả người đầy máu đang nằm dưới mặt đất.
Ánh mắt không còn chút sức sống nào.
“Mẹ”.
Cô bé lại nỉ non.
Người đàn ông nọ dữ tợn nghiêm mặt, cất bước đi tới, cây búa dính máu đó vẫn còn nhỏ máu xuống trước mặt cô gái nhỏ.
Cô bé ngẩng đầu lên, thậm chí cô gái nhỏ đó còn có thể nhìn thấy bụng của người đó.
“A Đại?”
Một bàn tay to vạm vỡ từ trên trời giáng xuống.
“Xoẹt!”
Một cột máu phun lên bức tường được trát bằng bùn, chậm rãi chảy xuống, hóa thành bức tranh màu đỏ rực.
Một lát sau, cô bé nhỏ đi ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp, hai tay đầy máu tươi, thấm ướt gối đầu hình gói nhỏ đã biến thành hai nửa.
Vẻ mặt cô bé hoảng hốt, cứ thơ thẩn bước trên đường.
Bỗng nhiên, một mùi hương thơm ngát lượn lờ bay vào mũi cô bé.
Ánh mắt cô bé dần trở nên tỉnh táo.
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh mình là hoa hồng màu xanh trắng đang nở rộ.
Mênh mông vô bờ.
“Gợi lên tâm ma, Hiểu Hiểu, đó chính là thủ đoạn mới của muội hả?”
Sói Nữ khoanh tay, khẽ cười nói.
Đóa hoa trước mặt lay động, nhanh chóng hóa thành một cô bé có mái tóc màu đỏ tím.
Đó chính là Diệp Hiểu Hiểu.
“Ta đã nói rồi, ác mộng vô dụng với ta thôi”, Sói Nữ nhún vai.
Ánh mắt Diệp Hiểu Hiểu khá là phức tạp, nhìn nàng ta và khẽ lắc đầu.
“Không, ta chỉ muốn cho tỷ một giấc mơ đẹp mà thôi”.
Sói Nữ chợt ngẩn người, sau đó chẳng quan tâm mấy nói: “Với ta mà nói
cũng vậy thôi, những thứ hư ảo không thể tổn thương đến ta”.
“Nhưng ngươi đó thì có, đúng chứ?”
Diệp Hiểu Hiểu chỉ chỉ sau lưng, Sói Nữ quay đầu nhìn lại, một người phụ nữ trông hết sức bình tường đang tươi cười, ánh mắt đầy cưng chìu nhìn
nàng ta.
Sói Nữ im lặng.
“Tỷ chưa từng kể ta nghe về chuyện này”. Diệp Hiểu Hiểu nói.
“Không có gì hay để nói”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT