Rầm một tiếng, trước mắt bỗng chốc tối sầm lại, sau đó cái gì cũng không biết.
“Đại bá, đó là cái gì thế?”
Trên bầu trời là Loan Điểu bảy màu, giọng một cô gái bỗng chốc vang lên.
Cô gái với mái tóc dài màu đỏ tím nhảy ra từ dưới thân Loan Điểu.
Đó chính là Diệp Hiểu Hiểu.
Cô bé không ở trên người Loan Điểu, mà đang bám lấy móng vuốt của nó, cứ thế lắc lư giữa không trung, lắc qua lắc lại.
Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hiểu trực tiếp buông tay ra, một vòng tròn màu xanh xuất hiện dưới chân.
Chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt Diệp Thần Phi.
Diệp Thần Phi vẫn bận rộn đỡ chiếc xe lừa, hắn tiện tay ném con sư tử đã chết ngất sau lưng vào, thản nhiên nói: “Đây là Thanh Sư Thương Cổ, yêu thú bát phẩm, tương đương với một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ”.
“À”.
Diệp Hiểu Hiểu à một tiếng, nghiêng đầu nhìn Thanh Sư Thương Cổ đã trở nên nhỏ bé, trông có chút đáng yêu, bị Cốc U Lan trong xe đâm một dao vào cổ họng.
“Dùng cách ta đã chỉ cho cô ấy, cẩn thận một chút nhé”.
“Loại sư tử này có thịt rất ngon, cả trên cả dưới đều là bảo bối cả đấy”, Diệp Thần Phi nói.
“Dạ, lão gia”.
Cốc U Lan rút đao nhỏ ra, máu tươi phun mạnh, nhưng nhanh chóng được cô bé dùng một cái bình nhỏ hứng lại.
Con dao nhỏ này là thứ Diệp Thần Phi luyện chế riêng cho Cốc U Lan, dù là thứ cứng rắn hay dai đến mức nào cũng có thể cắt đứt.
Cốc U Lan đưa ngón tay vuốt lấy giọt máu tươi trên thân dao, sau đó cho vào miệng.
Ánh mắt cô bé lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Nhìn hai người trước mặt, Diệp Hiểu Hiểu không nhịn được rụt cổ lại.
Quá tàn nhẫn, sư tử đáng yêu như vậy cơ mà.
Nhưng nhớ tới món ngon vừa quý hiếm vừa lạ mà Cốc U Lan làm ra thì bụng cô bé cũng reo lên ọt ọt.
“Thôi không nhìn nữa, không nhìn nữa”.
Diệp Hiểu Hiểu ngả người về phía sau, vòng tròn màu xanh xuất hiện, ngay sau đó, cô bé lại leo lên cổ Loan Điểu bảy màu.
Sau đó, dường như cô bé có thể nghe thấy tiếng nức nở.
Nghiêng đầu qua xem thử, thì trông thấy Loan Điểu bảy màu đang chảy nước mắt.
“Bảy Màu, ngươi bị làm sao thế?”, Diệp Hiểu Hiểu tò mò hỏi.
Loan Điểu bảy màu thốt ra tiếng người: “Con Thanh Sư đó là một người bạn cũ của ta”.
Diệp Hiểu Hiểu ngẩn người: “Nói thế tức là ngươi muốn đi cùng với nó hả?”
“Ấy không không không nhé!”
Loan Điểu bảy màu lập tức hoảng hốt: “Cuống quít lắc đầu: “Chỉ là ta đang cảm động vì mình may mắn quá thôi, đại lão gia lại buông tha cho ta, không giao ta cho tiểu ma nữ trong xe”.
Diệp Hiểu Hiểu đập bốp vào gáy nó: “Đừng có lắc, ta sắp ngã xuống đến nơi rồi!”
Loan Điểu vội vàng bình tĩnh lại, bay thật vững vàng.
“Yên tâm đi Bảy Màu, sau này ngươi cứ đi theo ta, chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào”.
Diệp Hiểu Hiểu vừa nói vừa nhổ một nhúm lông vũ khá rực rỡ trên người nó xuống, bắt đầu thắt thành vòng đeo trên đầu.
Loan Điểu bảy màu:
Bản thân cô cũng là một tiểu ma nữ!
Thôi bỏ đi, ít nhất còn đỡ hơn mấy con khác, yêu thú rơi vào tay cô gái kia đều được đặt lên bàn ăn hết.
Vài bóng người vội vã lướt qua bầu trời.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thấu xương ập tới.
Diệp Hiểu Hiểu sửng sốt, đeo chiếc vòng bảy màu đã được thắt xong lên đầu, sau đó đứng dậy nhìn về phương xa.
Một mảnh màu trắng mênh mông xuất hiện trong tầm mắt, ánh mặt trời chiếu xuống soi rọi, sáng lạn lại chói mắt.
“Đại bá, chúng ta đến rồi”, Diệp Hiểu Hiểu hét lớn.
Diệp Thần Phi gật đầu, hắn đã trông thấy từ trước rồi.
Cánh đồng tuyết phía bắc chính là điểm đến của hắn.
Sau khi phá vỡ dòng chảy thời gian, hắn lấy ra một chiếc lá cây màu trắng, trên chiếc lá có khắc hình một con gấu với bộ lông rất dài.
Sau khi kiểm tra thì Diệp Thần Phi nhận ra, đó là một loại sinh vật trong truyền thuyết chỉ sống ở cánh đồng tuyết phương bắc, được gọi là Thiên Tai.
Thế nên hắn chọn băng qua đỉnh núi cao Thanh Cổ để đến cánh đồng tuyết phương bắc.
Nhưng mà hắn đi cũng không nhanh lắm, dọc đường đi, hắn dẫn nhóm Diệp Hiểu Hiểu đi khám phá đỉnh núi cao Thanh Cổ một phen.
Chẳng hạn như nướng Giao Long dưới hồ, hấp Xích Hỏa Kỳ Lân, rang Đại Địa Thần Tằm.
Dọc đường đi, bọn họ càn quét hết tất cả những yêu thú trên lục phẩm, hái hết linh quả, cướp hết sạch chút thiên tài địa bảo ở đó.
Có thể nói là đi tới đâu càn quét tới đó, không ngoa chút nào.
Cũng may, cuối cùng bọn họ cũng đã đến cánh đồng tuyết phương bắc.
Nếu đỉnh núi cao Thanh Cổ có ý thức, chắc chắn nó sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt.
“Đại bá, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
Lúc này, bọn họ đã chính thức đi tới vùng trời trên cánh đồng tuyết phương bắc, mặt đất đã bị một lớp tuyết rất dày bao phủ, không thể nhìn thấy một sinh vật sống nào tồn tại.
Diệp Thần Phi thả thần thức, đảo qua, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra một trấn nhỏ có nhiều người đang tụ tập cách đó mấy trăm dặm về hướng đông.
“Đi tìm người”.
Nói xong, xe lừa thay đổi phương hướng, nhanh chóng lao tới chỗ con người ta đang tập trung.
Diệp Hiểu Hiểu đứng trên đỉnh đầu Loan Điểu bảy màu, theo sát phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT