Hắn cũng không bày tỏ ra ngoài mà tươi cười nói: "Ta tên Trương Tam, chào Tông đại ca."
Tông Chó trong quầy gật đầu cười chào lại với hắn, Tông Chó cũng không giới
thiệu lại bản thân mà nói: "Hói Đầu nay ngươi muốn mua thịt lợn hay thịt thỏ?"
Hói Đầu liền suy nghĩ nhìn trước mắt những miếng thịt, hắn
liền chỉ tay về phía một miếng thịt lợn rồi nói: " Tông Chó ta mua cái
này."
Tông Chó gật đầu, liền cầm trên tay con dao phay tay còn lại cầm miếng thịt lên, chém ra thành hai miếng, đưa vào một cái lá chuối
quấn lại.
Liền đưa đến tay Hói Đầu, cười nói: "Chúng ta huynh đệ
nhiều năm, ta bán ngươi mười năm quan tiền." Hói Đầu cũng không buồn bã
mà cười, vỗ vãi Tông Chó nói: "Hảo Huynh đệ, không hổ bạn chí cốt mười
năm."
Tông Chó cười cười, Hói Đầu cũng gật đầu định rời đi thì
Trương Tam bên cạnh tiến gần đến hỏi: "Tông Chó đại ca, nhìn ngươi cũng
họ Tông."
Trương Tam thận trọng nói từ từ, hắn nói: "Tông Chó đại
ca, ngươi có phải là cùng Tông Đản đại ca là huynh đệ?" hắn thật sự muốn biết lòng luôn băn khoăn muốn hỏi lẽ.
Tông Chó thấy Trương Tam
hỏi vậy, cũng không tức giận, mà để dao phay cùng miếng thịt lợn còn lại xuống nói: "Hảo tiểu tử ngươi nói không sai."
"Ta chính xác cùng
Tông Đản là huynh đệ, Tông Đản thế nhưng là đại ca của ta, huynh ấy nhìn như vậy, nhưng mấy năm trước đây là một tên lười biếng."
"Không ai giáng bằng a." Tông Chó nhìn lên mái hiên rồi nói, làm Trương Tam cùng Hói Đầu cũng không phản bác được lời nào.
Hói Đầu đứng bên cạnh cảm thấy rất chính xác, bởi vì Tông Đản bây giờ làm
việc rất nỗ lực. Không thể không cảm thán tài năng làm việc của Tông
Đản.
Hói Đầu vuốt vuốt râu của mình, Trương Tam thấy vậy cũng ngạc nhiên, hắn lùi ra xa cảm thấy việc này quá là trọng đại đi.
Không phải, hắn lắc đầu thầm nghĩ: "Quá là trọng đại, ta không ngờ rằng Tông
Đản đại ca mấy năm trước vậy mà là một tên lười biếng."
Hắn cũng
bắt buộc phải tin tưởng, bởi vì đây là huynh đệ của Tông Đản a, bên cạnh thấy Trương Tam thất thần như vậy Hói Đầu cũng trịnh trọng tiến đến vỗ
vai hắn nói.
"Việc này không quan trọng, chúng ta đi mua rau rồi
trở về." Hói Đầu vỗ vai Trương Tam làm hắn mới tỉnh ngộ, liền cúi người
chắp tay thi lễ chào tạm biệt Tông Chó rời đi.
Hai người cứ như
vậy đi trên con phố đông đúc người qua lại, nhìn bóng hình hai người đi
xa Tông Chó chỉ biết lắc đầu: "Cảnh xuân bao giờ mới tan, ta đây ngồi
bán thịt lợn bao giờ mới giàu."
Hắn trầm ngơ thơ ca, trên con phố
bước đi, Trương Tam cùng Hói Đầu đại ca đều nhìn đi nhìn lại. Cũng không phát hiện cái gì? Hói Đầu quay người sang bên cạnh rồi nói.
"Ta
nhớ rằng, mấy ngày trước đây ở xung quanh đây thế nhưng có một lão bà bà bán rau, tại sao bây giờ lại không thấy?" hắn nghiêng đầu nghi vấn.
Trương Tam thấy vậy liền nói thêm: "Hói Đầu đại ca ngươi có nhìn lầm hay
không?" thấy Trương Tam hỏi như vậy Hói Đầu bĩu môi nói.
"Ngươi
không biết, lão bà bà bán rau thế nhưng nấu lên ăn rất ngon, ta cảm thấy mỹ vị nhân gian không cách nào sách bằng rau của lão bà bà bán.
Hắn Hói Đầu muốn mua rau của bà bà, liền nhìn trước mắt một nữ nhân mà tiến đến trịnh trọng, hắn tiến đến thấy nữ nhân đang ngồi liền cúi thấp bản
thân xuống.
Chọn một mớ rau rồi cầm lên nói: "Vị tiểu tỷ tỷ cái
này giá nhiêu?" thiếu nữ thấy rau của mình có người mua liền nói: "Khách quan ngươi là khách hàng đầu tiên của ta."
"Ta bán ngươi 1 quan tiền nhỏ." dứt lời Hói Đầu liền lấy từ trong tay áo ra một quan tiền nhỏ, đưa lên tay thiếu nữ.
.
Thiếu nữ tươi cười nhận lấy, Trương Tam nhìn thấy vậy nhíu mày, rốt cuộc Hói
Đầu đại ca đang làm cái gì? Xung quanh hắn đoàn người qua đi qua lại
không biết bao nhiêu người.
Trương Tam liền nói: "Tiểu tỷ tỷ ngươi có thấy A Sơn bà bà đâu không?" thiếu nữ nghe vậy liền dùng ngón tay cắn lên miệng nói.
"A Sơn Bà Bà, không còn nữa rồi?" nàng cũng nói như vậy, làm Hói Đầu suy tưởng đến sự việc có thể xảy ra.
Hắn liền nói: "A Sơn Bà Bà đã mất, vậy được chôn ở đâu?" thiếu nữ nghe vậy
liền nghiêng đầu, ngươi có biết sự việc, ta đang nói không vậy?"
Thiếu nữ liền trịnh trọng trả lời lại: "Ta cũng không nói qua việc A Sơn Bà
Bà chết đi a, ngươi có hiểu ý ta nói không vậy?" Hói Đầu cũng ngạc
nhiên.
Vậy là hắn liên tưởng sai ư? Hắn ngồi trước mắt thiếu nữ,
cảm thấy ngại a, thiếu nữ liền nói thêm: "A Sơn Bà Bà không có chết, bà
ấy đã đi rồi."
"Bà bà rời khỏi thành quay về quê sống, nên Bà bà
không còn ở đây nữa." nghe đến đây Hói Đầu sửng sốt, A Sơn Bà Bà rời đi
vậy mà không nói với hắn một lời.
Hắn liền bi thương nói ra: "A Sơn Bà Bà ngươi rời đi, không có nói qua cho ta biết."
Làm hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT