Ánh đèn rực rỡ đủ loại sắc màu kết hợp với thứ âm nhạc sập sình ỉnh ỏi đầu óc. Ở vị trí quầy bar, một cô gái say xỉn đang uống rất nhiều rượu như thể muốn gột sạch nỗi đau trong lòng.
Hết ly này đến ly khác, thứ chất lỏng cay xè đổ vào bụng Trần Thư Kỳ nhưng vẫn không thể làm dịu đi cảm giác nhức nhói nơi ngực trái. Nó đã bị tổn thương quá nhiều bởi một người đàn ông bội bạc. Lúc này cô chỉ muốn quên hết mọi chuyện, vĩnh viễn không nhớ đến những điều tồi tệ kia nữa.
Đáng ghét! Bạn trai và bạn thân dám qua mặt cô, ở sau lưng cô lén lút qua lại, cắm cho cô cặp sừng suốt nửa năm qua mà tới tận hôm nay cô mới phát hiện.
Thư Kỳ có một mối tình 2 năm với người bạn trai tên Lưu Minh Triết, hai bên gia đình đã gặp mặt nói chuyện, định sẵn ngày kết hôn vào ba tháng sau. Nào ngờ hôm nay, cô lại tận mắt chứng kiến bạn trai ôm hôn quấn quýt trên giường với cô bạn thân 7 năm của mình.
Vốn dĩ Thư Kỳ sẽ không thấy được cảnh này nhưng nhờ phúc của bạn thân, là Ngô Tử Hạ nhắn tin bảo cô qua nhà cô ta có việc cần nhờ nên Thư Kỳ chẳng đắn đo lập tức lái xe đến, để rồi được bạn thân và chồng sắp cưới tặng cho một màn mà chắc chắn cả đời này Thư Kỳ cũng không quên được.
Cánh cửa chung cư chỉ khép hờ, Thư Kỳ thuận theo đẩy nhẹ bước vào trong, thay vì đón chào cô là gương mặt rạng rỡ của bạn thân thì Thư Kỳ lại không thấy bóng dáng Ngô Tử Hạ đâu. Cô ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm cô ta, vừa định cất tiếng gọi Tử Hạ thì phía cuối phòng ngủ truyền đến âm thanh dứt đoạn:
– Anh nhớ em quá.
– Em cũng vậy… rất nhớ anh…
– Tử Hạ, cho anh đi…
Giọng nói đó nghe rất quen tai, nhịp tim cô bỗng chốc đập nhanh khó tả, một cảm giác bất an không ngừng trỗi dậy. Thư Kỳ hiếu kì bước gần đến phòng ngủ, âm thanh lọt vào thính giác cô càng rõ ràng hơn, cho tới khi Thư Kỳ đứng trước cửa phòng, cô hoàn toàn chết sững với những gì mình nhìn thấy.
Giây phút đó trời đất như sụp đổ, lồng ngực liên tục đau nhói như bị ai đó bóp nghẹt đến không sao thở nổi, sống mũi cô cay cay, mọi hình ảnh trước mắt nhanh chóng mờ đi. Trên khóe mắt, một giọt nước chợt lăn dài xuống má, cô cố nuốt thứ đắng chát nơi cổ họng, giọng run rẩy cất tiếng:
– Minh Triết, Tử Hạ… hai người làm gì vậy?
Hành động của bọn họ đã quá rõ ràng cho cô đáp án, nhưng lúc này, ngoài câu hỏi đó thì Thư Kỳ không thể nói thêm được lời nào. Động tác say sưa điên cuồng của bọn họ lập tức khựng lại, Lưu Minh Triết quay ngoắt đầu nhìn về phía Thư Kỳ, hai mắt mở to kinh ngạc không thôi. Anh ta ngẩn ra vài giây rồi vội vàng rời khỏi người Ngô Tử Hạ, kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên người cô ta che chăn phần cơ thể lõa lồ, còn bản thân thì gấp gáp kéo quần mặc lại.
– Thư… Kỳ… sao em ở đây?
Thư Kỳ hét lớn trong nỗi bàng hoàng thất vọng:
– Anh còn dám mở miệng hỏi tôi? Tôi mới là người phải hỏi anh vì sao ở đây, ở trên giường với bạn tôi?
Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp của Thư Kỳ, cô đau lòng chất vấn anh ta:
– Lưu Minh Triết, anh có biết mình đang làm gì không vậy? Sao hai người dám làm ra loại chuyện này cơ chứ? Tại sao? Tại sao làm vậy với tôi?
– Thư Kỳ, em bình tĩnh đã. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, thật ra…
– Anh câm miệng. Chính mắt tôi trông thấy rành rành mà anh còn chối sao? Hay anh muốn nói là Tử Hạ dụ dỗ anh, anh nhất thời xao nhãng?
– Anh…
Khác với thái độ sợ sệt khi làm chuyện xấu bị bắt gặp của Lưu Minh Triết, Ngô Tử Hạ lại rất điềm nhiên, nét mặt cô ta vô cùng hài lòng như vừa đạt được mục đích mình mong muốn chứ không hề có chút tội lỗi nào. Cô ta dương dương tự đắc nhếch miệng cười khẩy với Thư Kỳ nhưng sau đó thái độ liền thay đổi 180 độ, tỏ ra rụt rè, áy náy nói:
– Thư Kỳ, cậu đừng nổi giận được không? Mình và anh Minh Triết…
– Cô im đi. Ngô Tử Hạ, tôi và cô là bạn thân 7 năm, tôi coi cô như chị em ruột, thế mà cô lại đối xử với tôi như vậy? Cô thừa biết Minh Triết là người yêu tôi, là chồng sắp cưới của tôi, tại sao còn lén lút qua lại với anh ta, lên giường cùng anh ta? Rốt cuộc hai người có biết xấu hổ không vậy?
Tận mắt chứng kiến chồng sắp cưới ân ái cùng bạn thân mình còn gì đau đớn hơn không? Đáy mắt cô sớm đã nhuốm đỏ sự thất vọng và căm phẫn. Nếu bọn họ biết xấu hổ thì đã chẳng ở sau lưng cô làm chuyện trái đạo đức này. Thư Kỳ xem Ngô Tử Hạ như người thân, có chuyện gì cũng đều tâm sự với cô ta để rồi cô ta cướp bạn trai mình lúc nào chẳng hay. Thư Kỳ không ngờ, có một ngày mình lại là nhân vật chính trong cuộc tình tay ba, bắt gian bạn thân và bạn trai cặp kè cùng nhau.
Lưu Minh Triết vừa định tiến về phía Thư Kỳ liền bị Ngô Tử Hạ giữ lấy cánh tay, không đợi anh ta lên tiếng, cô ta chủ động nói với ngữ điệu của người làm sai:
– Thư Kỳ, nếu cậu đã trông thấy thì bọn mình không giấu cậu nữa.
– Tử Hạ…
Lưu Minh Triết đoán ra Ngô Tử Hạ muốn nói gì nên vội ngăn cản nhưng cô ta tuyệt nhiên không nghe theo:
– Minh Triết, chúng ta đừng lừa dối cậu ấy nữa. Em và anh yêu nhau, chúng ta cũng đã có con, anh tính bỏ mặc mẹ con em mà kết hôn với Thư Kỳ sao? Cho dù em tình nguyện nhường anh cho cậu ấy thì chắc gì Thư Kỳ đã tha lỗi cho anh, tiếp tục kết hôn với anh?
Những lời của Ngô Tử Hạ như sét đánh bên tai Thư Kỳ. Cô yêu anh ta hai năm còn chưa từng một lần hôn môi kiểu Pháp chứ đừng nói đến việc lên giường, xảy ra quan hệ nam nữ, vậy mà anh ta không những phản bội cô, còn làm cho bạn thân cô có thai. Hóa ra sự đàng hoàng chu đáo, ân cần chăm sóc cô trong suốt thời gian yêu nhau chỉ toàn là dối trá. Cô cứ nghĩ mình đã gặp đúng người, chọn đúng chồng, sau này sẽ có một cuộc sống hôn nhân mĩ mãn tràn ngập hạnh phúc mà người người ngưỡng mộ, nhưng ngờ đâu mọi thứ đều đã tan biến.
– Khốn nạn. Hai người giấu tôi qua lại từ bao giờ?
– Mình và Minh Triết đã yêu nhau nửa năm nay rồi, vì không muốn cậu buồn nên bọn mình mới giấu cậu. Đáng lẽ bọn mình sẽ chấm dứt, mình trả anh ấy về cho cậu nhưng mình lại phát hiện bản thân có thai.
– Trả anh ta cho tôi?
Thư Kỳ cười nhạt đầy chua xót:
– Cô nghĩ tôi còn cần người đàn ông bội bạc này à? Cô không ngại giành bạn trai của bạn thân nhưng tôi ngại dùng chung chồng với người phụ nữ khác, cô biết chưa hả?
– …
– Cô yêu anh ta, có con với anh ta, vậy tôi tác thành cho hai người. Coi như hôm nay tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của hai người, một người dối trá, một người phản bội. Từ này về sau tránh xa cuộc sống của tôi ra, chúng ta tốt nhất đừng có bất kì liên quan đến nhau nữa.
Thư Kỳ chẳng thể bình tĩnh ở đây lời qua tiếng lại, trách móc hai kẻ này nữa, lúc này cô chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh. Hai người cô tin tưởng nhất cuối cùng lại phản bội cô, đâm sau lưng cô một vố mà cô không ngờ tới nhất.
Thư Kỳ xoay người tính bỏ đi thì bị Lưu Minh Triết ngăn lại, anh ta vẫn ngoan cố giải thích, cầu xin sự tha thứ:
– Em à… anh xin lỗi. Anh biết mình sai rồi, là anh nhất thời lầm lỡ, em tha thứ cho anh lần này đi.
– Không đời nào. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Lúc anh lựa chọn cặp kè với cô ta thì nên sớm nghĩ đến hậu quả. Giữa tôi và anh sẽ không có bất kì hôn lễ nào cả, anh nên về bảo bố mẹ anh mang sính lễ qua nhà hỏi cưới cô ta, chờ đón con của hai người chào đời đi.
– Thư…
Thư Kỳ gạt phăng bàn tay Lưu Minh Triết đang nắm cổ tay mình ra, dứt khoát rời đi trong ấm ức, anh ta muốn đuổi theo cô nhưng bị Ngô Tử Hạ ngăn lại:
– Minh Triết, nếu anh dám bỏ mẹ con em ở đây đuổi theo Trần Thư Kỳ thì em sẽ hận anh cả đời.
– Anh…
Nhìn dáng vẻ lưỡng lự của Lưu Minh Triết, Ngô Tử Hạ thuận thế bước xuống giường sà vào lòng anh ta ôm trầm lấy, nói năng thỏ thẻ:
– Anh… chuyện cũng đã đến nước này, Thư Kỳ sẽ không bỏ qua mà kết hôn với anh đâu.
– Nhưng anh phải kết hôn với cô ấy.
– Tại sao?
Ngô Tử Hạ tức giận ngước đầu lên tra hỏi Lưu Minh Triết:
– Bố mẹ muốn anh kết hôn với Thư Kỳ. Hơn nữa cô ấy còn có một người anh trai giàu có, tương lai rất có lợi cho anh.
– Anh vì lợi ích của mình hay vì tiếc cô ta? Chưa được ngủ với cô ta nên không cam lòng?
– Không phải.
– Em chính là thấy anh có ý đó. Anh nghĩ cho tương lai của anh, vậy có nghĩ cho tương lai của em và con không? Gia đình em có thể không giàu bằng anh trai cô ta nhưng em sẽ vì anh làm tất cả, giúp đỡ anh trong công việc.
– Anh biết, nhưng… anh lo bố mẹ không đồng ý.
– Giờ em đã mang thai cháu nội của bố mẹ anh, họ nhất định sẽ chấp nhận chúng ta cưới nhau.
Lưu Minh Triết là kiểu người muốn thêm không muốn bớt, kể từ lúc quen biết đến khi tán đổ Thư Kỳ, anh ta phải mất hơn một năm, giờ bảo đánh mất cơ hội làm chồng cô thì quả thật không cam tâm. Thư Kỳ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, phía sau cô còn có người anh trai đáng đồng tiền bát gạo thì sao Lưu Minh Triết để vụt mất cô, anh ta chưa được thưởng thức mùi vị cơ thể cô nên không nỡ chia tay.
Trước đó Lưu Minh Triết đã hạ quyết tâm cắt đứt với Ngô Tử Hạ, nhưng cô ta cứ khóc lóc níu kéo, đến khi phát hiện có thai thì anh ta càng khó dứt khoát hơn. Vả lại, Ngô Tử Hạ là người giỏi chuyện giường chiếu, mà đàn ông thì mấy ai vượt qua được cảm dỗ bản năng đó. Cô ta còn luôn tỏ ra mình là người hiểu chuyện, chỉ cần Lưu Minh Triết không chia tay, Ngô Tử Hạ chấp nhận sống trong bóng tối, làm tình nhân mà không một lời than vãn hay đòi hỏi, làm ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của anh ta. Thế nhưng phụ nữ khi yêu lòng đố kị thường rất đáng sợ, ngoài mặt cô ta trấn an Lưu Minh Triết nhưng sau lưng cố tình dụ dỗ Thư Kỳ đến đây, chứng kiến sự việc vừa rồi.
Lưu Minh Triết cũng ngầm hiểu, chuyện đã đến nước này, muốn Thư Kỳ tha thứ còn khó hơn lên trời.
Anh ta khẽ thở dài đầy ảo não, ngồi xuống cạnh giường ôm ấp phụ nữ trong lòng.
Sau khi rời khỏi nhà Ngô Tử Hạ, Thư Kỳ lái xe đến quán bar tìm rượu giải sầu. Trước nay cô rất ghét những nơi như này, phần vì quá ồn ào, đôi lúc còn gặp những hạng người không nên gặp, phần vì cô từng bị bạn bè kì thị vì mẹ cô là chủ một quán bar nổi tiếng ăn chơi.
Thư Kỳ lớn lên trong gia đình không trọn vẹn, bố mẹ ly hôn từ khi cô 10 tuổi nên trước giờ cô luôn mong cầu một mái ấm đủ đầy. Anh trai Trần Hoàng Bách lớn hơn cô 5 tuổi theo mẹ, còn cô sống với bố, nhưng không may năm cô 18 tuổi người bố yêu thương cô nhất đã bỏ cô đi trong cơn bạo bệnh, chỉ còn anh trai bao bọc bảo vệ. Mẹ luôn mải đắm chìm vào những cuộc vui nên tuổi trẻ của Hoàng Bách bị ảnh hưởng không ít mà sinh ra tính cách có phần phong lưu.
Thư Kỳ gọi rất nhiều rượu, uống hết ly này đến ly khác, không ngừng trách móc hai kẻ xấu xa kia tại sao lại đối xử với cô như vậy. Cô nhớ về khoảng thời gian vui vẻ với Ngô Tử Hạ, với Lưu Minh Triết rồi cười nhạt đầy nước mắt vì đã tin tưởng bọn họ tuyệt đối mà không sớm nhìn ra điểm bất thường. Là do cô quá kém cỏi trong việc nhìn thấu tâm tư, lòng người hay là bọn họ quá giỏi che giấu?
Đôi mắt Thư Kỳ đỏ ngầu không chỉ vì men say mà còn vì những giọt nước mắt đã rơi xuống. Cô khóc rất nhiều cũng tự nhủ bản thân đừng tốn nước mắt cho những kẻ không đáng, cô nên vui mừng vì chưa kết hôn cùng Lưu Minh Triết, chưa trao thân cho anh ta mới phải.
Thư Kỳ quẹt đi nước mắt đọng lại trên má, cô dốc hết chai rượu trên bàn, ngước nhìn bartender:
– Lấy cho tôi thêm chai nữa.
Bartender nhìn cô gái mệt mỏi, anh ta không hiểu tại sao mà một người phụ nữ xinh đẹp như Thư Kỳ lại chìm đắm trong men rượu đầy buồn bã.
Tầm nhìn của Thư Kỳ bắt đầu quay cuồng, mọi thứ trước mắt không ngừng xoay chuyển. Cô không thể ngồi vững trên ghế, vóng dáng thon thả đã hơi nghiêng ngả. Cô biết mình đã uống rất nhiều nhưng cô không muốn dừng lại, cô cần thứ chất lỏng kia làm tê liệt nỗi đau của mình.
Người phục vụ bối rối, anh ta không biết liệu mang thêm chai rượu cho cô gái này có an toàn không, trông cô như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thư Kỳ loạng choạng giật lấy một trong những cái chai trên bàn và đặt nó lên môi để chất lỏng cay xe chảy xuống hệ tiêu hóa của cô. Đầu cô lắc lư qua lại, tầm nhìn càng mơ hồ hơn.
Người phục vụ tốt bụng nhắc nhở cô:
– Cô ơi. Cô uống nhiều quá rồi. Cô có muốn về nhà bây giờ không? Nơi này không an toàn cho cô đâu.
Quán bar thật sự là nơi nguy hiểm cho người phụ nữ xinh đẹp đến đây uống rượu một mình. Thư Kỳ cũng biết điều đó nhưng trái tim tan vỡ đã đưa cô đến đây:
– Không. Tôi muốn uống nữa.
Thư Kỳ uống thêm một ngụm dài sau đó mỉm cười mơ màng nói với người phục vụ:
– Anh thấy tôi thế nào, có xinh đẹp không?
Phục vụ thành thật trả lời:
– Có. Cô rất đẹp, đẹp kiểu nhẹ nhàng, thanh thuần và có đôi nét quyến rũ nữa.
– Vậy mà tôi lại bị chồng sắp cưới cắm cho cặp sừng suốt nửa năm trời. Đối tượng anh ta cặp kè không ai xa lạ mà là bạn thân của tôi đó. Anh thấy có khốn nạn không?
– Vâng. Khốn nạn thật, cô không việc gì phải đau lòng vì tên khốn đó. Cô xinh đẹp thế này thiếu gì những người đàn ông ưu tú, tốt hơn gã kia theo đuổi.
Thư Kỳ cười nhạt tiếp tục uống rượu, điện thoại trong túi lúc này không ngừng nhận được tin nhắn của Lưu Minh Triết nhưng cô chẳng buồn mở xem.
Nhan sắc xinh đẹp cùng dáng người tuyệt mỹ của Thư Kỳ sớm đã lọt với tầm mắt của rất nhiều người đàn ông trong quán bar, bọn họ không ngừng quan sát cô bằng ánh mắt thèm khác, thậm chí còn chụm đầu với đám bạn đánh giá cô.
Phục vụ khuyên Thư Kỳ:
– Cô à, uống thế đủ rồi, đừng vì một tên không tốt mà làm khổ chính mình. Cô về sớm ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy bắt đầu một cuộc sống tốt hơn. Ở đây không an toàn, có rất nhiều người đang để ý đến cô, tôi giúp cô đặt xe về nhé.
Hiếm lắm mới gặp được nhân viên tốt bụng lo lắng cho sự an toàn của khách hàng. Thư Kỳ đảo mắt xung quanh một vòng sau cùng gật gù:
– Cảm ơn, không phiền đến anh, tôi tự bắt xe cũng được.
– Vâng. Cô về cẩn thận.
Thư Kỳ loạng choạng rời khỏi ghế, khi vừa định ra về thì một người đàn ông ngồi gần lối ra vào luôn tăm tia cô nãy giờ chợt đứng dậy cố ý va phải cô. Thư Kỳ đứng không vững nên ngã vào lòng hắn nhưng cô rất nhanh đã đứng thẳng dậy tránh sự đụng chạm của người kia. Hắn ta nhìn cô nở một nụ cười xấu xa:
– Em gái, đi nổi không thế, để anh giúp em nhé.
– Không cần, cảm ơn.
– Ấy… ấy…
Người đàn ông giơ tay chặn lối đi của Thư Kỳ:
– Hình như em đang có tâm sự, có muốn cùng anh đi giải khuây không? Đảm bảo sẽ khiến em vui vẻ mà không rơi bất kì giọt nước mắt nào.
– Phiền anh tránh ra, tôi phải về.
– Đã đến đây thì phải chơi hết mình chứ, còn chưa hết đêm mà.
– Tránh ra.
– Nếu anh không tránh?
Hắn ta bày ra bộ mặt cợt nhả khiến Thư Kỳ không khỏi ngứa mắt rất muốn cho tên đó một bạt tai, nhưng cô biết đây là nơi nào, thân gái một mình còn không tỉnh táo, nếu đánh hắn sẽ chỉ thiệt thân. Thư Kỳ nắm chặt túi xách trong tay kiềm chế tâm trạng mình, cô không trả lời câu hỏi của hắn mà trực tiếp ngạt phăng cánh tay nhằm tiến về phía trước. Thế nhưng hắn nào để con mồi chạy thoát dễ dàng, lúc cô lướt qua người hắn, hắn đã nắm lấy cổ tay cô kéo lại.
Cơn bực dọc trong người suốt cả buổi chiều chưa được trút bỏ, cộng thêm có men say, Thư Kỳ bỗng to gan cầm túi xách đập vào hắn:
– Bỏ ra.
Hắn vẫn không chịu bỏ còn giữ hai tay cô khống chế, khóe miệng nhếch cao:
– Cô em, em hung hăng quá rồi đó.
– Bỏ ra…
– Nhẹ nhàng không muốn, em lại thích biện pháp mạnh à?
– Nếu anh còn không buông tay tôi ra, tôi sẽ hét lên đấy.
Hắn như nghe được chuyện hài mà phá lên cười lớn:
– Em hét đi, xem có ai giúp em không. Anh chơi ở đây nhiều rồi, quản lý còn phải nể mặt anh thì em biết rồi đấy. Đã đến đây uống rượu một mình hẳn cũng chẳng phải loại đứng đắn gì, sao còn tỏ ra trong sáng?
– Tránh ra.
Đám người ngồi gần đó dửng dưng không một ai đứng lên nói giúp cô ngược lại còn hùa nhau cười cợt. Thư Kỳ vùng vẫy mãi không ra còn bị hắn ôm chặt, hôn ngấu nghiến xuống cổ, cô ghê tởm ra sức giãy giụa, lên gối húc thẳng vào hạ bộ:
– Mẹ kiếp… con khốn…
Bị đạp đau hắn lập tức buông cô ra, Thư Kỳ nhân cơ hội đó chạy trốn nhưng đám người đi cùng hắn rất nhanh đã đứng dậy muốn bắt giữ cô. Đầu óc Thư Kỳ quay cuồng nhưng vẫn cố gắng vung túi xách xung quanh không để đám đó tới gần giữ được mình. Trong lúc xoay người bỏ chạy, cô vô tình đụng trúng một thân hình cao lớn rắn chắc, khi cô lảo đảo suýt ngã liền được anh ta ôm ngang eo đỡ lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT