Ôn Trà đã dọn vào sống ở Ôn gia.
Ôn Nhạc Thủy cố ý nói “cha nói chúng ta cùng ăn cơm một bữa” hòng nhắc nhở Ôn Vinh thời gian đã được sắp xếp từ trước.
Ôn Vinh thân là người nghiện công việc hàng thật giá thật, trong trung tâm thành phố có một căn nhà, bên cạnh công ty cũng có một căn chung cư, bình thường sẽ ở lại đó, ít khi về nhà.
Có thêm Ôn Trà, Ôn gia bây giờ tổng cộng có năm người, cha là Ôn Hưng Thịnh, mẹ là Tiết My. Nhưng bây giờ Tiết My còn đang ở nước ngoài chưa về kịp nên chỉ có bốn người cùng dùng bữa.
Ôn Trà vừa dọn vào đã ngã bệnh, cũng không có cơ hội làm thân với người cha từ trên trời rơi xuống này.
Nhưng trong nguyên tác, Ôn Hưng Thịnh là một người cha tồi chính hiệu, đổ hết tình thương vào Ôn Nhạc Thủy, đừng nói gì tới Ôn Trà, ngay cả Ôn Vinh ông ta cũng chẳng thèm nhìn tới.
Lúc Ôn Trà bưng bát đũa ra, ba người kia đang ngồi xung quanh bàn ăn. Ôn Nhạc Thủy ngồi cạnh Ôn Hưng Thịnh, ôm lấy cánh tay ông ta cười hì hì làm nũng, nhìn vào ai chẳng khen một câu cha hiền con ngoan. Ôn Vinh ngồi ở đối diện có vẻ như đã quen với cảnh này, cúi đầu dùng điện thoại xử lý công việc.
Cậu nhìn ba cốc trà của họ để trên bàn, tốt lắm, đều trống không.
Ôn Trà vừa bước ra, ánh mắt của cả ba đã rơi trên người cậu.
Ôn Trà vững bước tiếp tục tiến về phía trước, xem như không có gì xảy ra.
Má Vương quản gia bưng thức ăn lên, cười hiền lành: “Đều do tiểu thiếu gia nấu đó, mọi người mau thử đi, cậu ấy nấu ngon lắm.”
Ôn Trà phối hợp nở một nụ cười bẽn lẽn.
Ôn Vinh hơi chau mày: “Nghỉ ngơi nhiều vào, chuyện này không cần em lo.”
Ôn Hưng Thịnh cũng cọc cằn góp lời: “Con không cần phải bước vào nhà bếp.”
Nhìn đi, cũng là nội dung tương tự nhau, người trước thì còn ẩn giấu sự quan tâm, người sau lại toàn là ghét bỏ.
Ôn Nhạc Thủy mỉm cười bổ sung: “Tiểu Trà vừa mới khỏi bệnh, cần chú ý nghỉ ngơi, cha và anh trai cũng vì quan tâm em thôi, chỉ là nói nặng lời chút, em đừng để ý.”
Ôn Trà mỉm cười tỏ ý đã biết, rồi cúi đầu tập trung bày biện thức ăn.
Đời trước cậu ăn chơi đủ trò, nhưng người cùng tuổi ít ai biết được cậu nấu ăn rất ngon, cũng được xem như có thể ra ngoài làm đầu bếp.
Nước canh được hầm thành màu trắng đục, măng tươi giòn, thịt được hầm mềm nhũn. Đậu phụ hấp trứng được bày trên bàn, mềm mịn núng nính. Thịt kho màu nâu đỏ hấp dẫn, đã được nấu chín rục.
Má Vương đứng bên cạnh nói: “Cả sáng nay Tiểu Trà cứ chôn chân trong bếp, chuẩn bị cực kỳ lâu! Hơn nữa tài nấu nướng của cậu nhóc này rất giỏi, mọi người mau nếm thử xem.”
Từ khi đến Ôn gia, do Ôn Trà bị bệnh nên cậu tiếp xúc với người làm nhà họ Ôn rất nhiều, má Vương thường chăm sóc cậu, sau đó cậu cũng trả ơn giúp bà nấu ăn, rồi dần dần trở nên thân thiết. Nói chung là chỉ cần Ôn Trà muốn, không ai có thể thoát khỏi sách lược tấn công của cậu. Vô tình cắm liễu, liễu mọc chồi, sau đó cậu mới biết má Vương là người cũ Tiết My dẫn theo sau khi gả tới Ôn gia, rất có tiếng nói trong nhà, bây giờ đã hoàn toàn đứng về phía cậu.
Ôn Trà thuận thế bổ sung thêm vào lời của má Vương, vội xua tay, thấp thỏm nói: “Con nghe nói khẩu vị của mọi người thiên về thanh đạm nên chuẩn bị mấy món này, không biết mọi người có thích không.”
Ôn Hưng Thịnh không lay động.
Ôn Vinh phát hiện Ôn Trà thấp thỏm không yên liền mềm lòng: “Ngồi xuống trước đi.”
Anh nhấc đũa lên, định là cho dù không ngon cũng phải ăn mấy miếng để cho cậu nhóc này an tâm.
Đậu phụ vừa vào miệng đã tan, Ôn Vinh hơi sững người, vị ngọt mềm của trứng lan ra trong miệng, không những không quái dị mà còn ngon miệng cực kỳ.
Ôn Vinh không do dự, cúi đầu quyết tâm ăn lấy ăn để để chứng minh sự yêu thích của mình, trong chốc lát trên bàn ăn chỉ còn tiếng nhai nuốt khe khẽ.
Đột nhiên Ôn Hưng Thịnh lại phun thức ăn ra: “Cái gì đây? Sao khó ăn quá vậy?”
Mọi người kinh ngạc buông đũa nhìn về phía ông ta, Ôn Trà vội vàng rót nước đưa cho Ôn Hưng Thịnh.
Ôn Hưng Thịnh giật ly nước từ tay cậu, uống ừng ực, nhưng lại phun ra ngay, không ngờ Ôn Nhạc Thủy đang ân cần quan tâm bên cạnh lại trúng đạn, hứng hết số nước đó, Ôn Vinh cũng im lặng, chau mày kéo giãn khoảng cách.
Ôn Hưng Thịnh cảm thấy da miệng mình sắp bong ra đến nơi, lớn tiếng mắng: “Mày điên rồi à? Nước nóng như vậy? Muốn gϊếŧ tao đúng không?”
Ôn Trà ngậm ngùi nhận lỗi: “Xin lỗi cha, con không cố ý, chỉ là vì gấp quá nên không chú ý…”
Ôn Hưng Thịnh tức đỏ cả mặt, tiếng la hét méo mó của ông ta vang cả ngôi biệt thự: “Nấu cơm không xong, làm chuyện gì cũng hỏng, đúng là đồ ngu!”
“Thức ăn dở lắm sao?” Ôn Vinh khó hiểu.
Không thể trách anh ta không quan tâm trọng điểm, chủ yếu là trước một người lớn hung hăng lớn tiếng trách mắng em trai nhỏ đang tự ăn năn, dĩ nhiên sẽ tự giác đứng về phía em trai.
Nhưng quan trọng là anh ta chưa từng ăn món nào ngon như thế!
“Chẳng lẽ cha nói sai sao?” Ôn Hưng Thịnh chỉ lo tức giận, chẳng nghe ra sự kỳ lạ trong câu hỏi của Ôn Vinh: “Cứ như đã đồ ôi thiu vậy, tởm muốn chết.”
Ông ta không nói là ông ta cứ nghe mùi giống như mùi nhà vệ sinh.
Dĩ nhiên không thể nào.
Lúc này ngay cả Ôn Nhạc Thủy cũng sượng cứng người, cho dù cậu ta có ganh ghét Ôn Trà tới mức nào đi nữa thì cũng không thể phủ nhận Ôn Trà nấu ăn rất ngon. Hơn nữa cậu ta ngồi gần Ôn Hưng Thịnh, có thể ngửi thấy mùi hôi từ miệng Ôn Hưng Thịnh, giống như mùi hố phân vậy, đến cậu ta cũng sắp ngợp thở tới nơi.
Cậu ta ngừng thở, đưa cho Ôn Hưng Thịnh một ly nước lạnh, uyển chuyển nói: “Cha à, mau uống ít nước đi.”
Mau ngậm miệng lại đi, đừng nói nữa!
Không khí trên bàn ăn lạnh như băng, Ôn Vinh cũng không còn hứng thú động đũa, quay sang nhìn Ôn Trà.
Lúc trước cậu nhóc hứng chí bừng bừng bây giờ lại ủ rũ cúi đầu, ánh đèn trên đỉnh đầu để lộ vết nước mắt trên gò má cậu. Anh chạm vào góc áo vest của mình, muốn giơ tay xoa đầu an ủi cậu nhưng lại có chút do dự.
Ôn Hưng Thịnh vừa uống xong một ly nước lạnh thì ợ một hơi làm Ôn Nhạc Thủy xanh mặt né đi. Ông ta không để ý mà chỉ chán ghét nói với Ôn Trà: “Quả nhiên là đến từ chốn quê mùa, tao chưa từng thấy người nào ngu như mày.”
Thiếu niên càng cúi thấp đầu, đôi vai run rẩy.
Ôn Vinh nhấc đũa, gắp một miếng cá, tuy là đã nguội nhưng vẫn ngon miệng, mùi vị rất vừa. Hình ảnh cậu nhóc cố gắng che giấu vết bỏng trên mu bàn tay và ánh mắt căng thẳng của cậu vụt qua trong não anh.
Ôn Hưng Thịnh vẫn còn mắng nhiếc không dừng.
Rốt cuộc là ai bị điên?
Ôn Vinh hít sâu một hơi, nhịn lại cơn giận: “Cha, cha chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, có rảnh thì đến bệnh viện khám thử.”
Ôn Hưng Thịnh trợn tròn mắt: “Con có ý gì? Cha không có bệnh thì khám cái gì chứ?”
Ôn Vinh thẳng thắn: “Cứ kiểm tra sức khỏe thôi, khám não cũng được. Dù sao thì tạm thời cha đừng đến công ty, công ty không cần đồ ngu.”
Ôn Hưng Thịnh nghi hoặc.
Lửa giận lại lan dần sang đôi cha con này, Ôn Hưng Thịnh trút giận lên đầu Ôn Vinh, còn Ôn Nhạc Thủy dĩ nhiên sẽ hùa theo trụ cột gia đình là Ôn Hưng Thịnh. Chuyện bọn họ đang gây nhau, tạm thời chưa liên quan gì đến Ôn Trà, cậu chỉ biết ủ rũ buồn bã rời khỏi chiến trường, chậm rãi về phòng mình trên lầu hai.
Tiếng gây gổ phía sau truyền đến, Ôn Hưng Thịnh không ngừng la hét, vừa hét vừa đập bà: “Ôn Vinh, con làm phản đúng không!”
Ôn Trà dựng tai đợi Ôn Vinh đáp thế nào.
Ai ngờ Ôn Vinh im lặng mấy giây, trịnh trọng đáp: “Cha hôi miệng quá.”
“Đi khám răng hàm luôn đi.”
Ôn Hưng Thịnh tức đến nghẹn lời.
Ôn Trà vội cất bước về phòng, khóa cửa, chôn mình trong chăn mềm, lau nước mắt còn chưa cạn trên mặt, cả người không ngừng run rẩy mà bật cười.
Thức ăn dĩ nhiên không có vấn đề, có vấn đề là trà. Đời trước Ôn Trà đi chọc ghẹo người ta với đám con cháu nhà giàu không thiếu mấy trò nghịch như giặc. Cậu phát hiện có một loại trà nếu uống chung với nước sốt của món kho còn thối hơn cả trứng hỏng. Lần đầu tiên gặp mặt Ôn Hưng Thịnh, cậu đã muốn tặng cho ông ta một món quà lớn.
Đối với nguyên chủ mà nói, Ôn Hưng Thịnh là một người cha tệ hại, từ khi biết thân thế của cậu đã không muốn đón cậu về nhà, sau khi Ôn Trà nhận tổ quy tông càng quá đáng hơn nữa, lúc nào cũng kiếm chuyện với cậu, khiến cho tính cách của nguyên chủ càng thêm méo mó. Cuối cùng nguyên chủ quỳ xuống cầu xin ông ta tha thứ cho cậu trở về nhà họ Ôn, ông ta chỉ lạnh lùng cho cậu hít khói xe. Lúc hay tin nguyên chủ qua đời, người cha tồi này còn đang tất bật chuẩn bị hôn lễ cho Ôn Nhạc Thủy, lúc được báo tin còn tặc lưỡi nói “đồ xui xẻo”, không cho ai nhắc đến tên cậu để tránh ảnh hưởng đến chuyện vui của con trai yêu quý.
Tuy rằng Ôn Trà đúng là trà xanh thích nịnh nọt người có quyền thế, nhưng trà xanh cũng có giới hạn của trà xanh, người tồi như thế không xứng đáng uống trà, chỉ xứng uống nước thải thôi.
Cậu đưa tay lên, từng mảng đỏ trên da vô cùng chói mắt, lúc nãy má Vương còn đau lòng khôn xiết, anh trai cũng nhìn thấy.
Rất tốt, mục tiêu của hôm nay đã hoàn thành toàn bộ.
Ôn Trà bước vào nhà vệ sinh, đổ nước tẩy trang lên tay, rồi đưa xuống vòi nước rửa sạch. Nước thấm ướt làn da trắng mịn long lanh, một chút tổn thương cũng chẳng còn.
Kỹ thuật make up hiện đại không dùng, ai lại ngu ngốc đi chịu khổ thật đâu chứ.
Cậu bước đến bàn trang điểm định đắp mặt nạ tay, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Ôn Trà hỏi.
“Là anh.” Giọng nói của Ôn Vinh trầm lạnh, giống như có tảng băng trong vòm họng, nhưng lại giúp người khác có thể dễ dàng nhận diện: “Ra lấy thuốc trị bỏng này.”
Ôn Trà không biết nên đáp như thế nào cho phải.