Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

Nhìn thấy camera theo dõi ngày kỷ niệm thành lập trường, 0687 cũng ngốc, nói: "Tôi xóa rồi mà!"

"Vậy bây giờ nam chính đang cho tôi xem phim ma à?" Lâm Không Lộc sắp bị nó đánh bại rồi, thời khắc quan trọng lại để đứt dây xích.

"Để tôi tra." 0687 vội nói, lát sau mới khϊếp sợ "Được Lance khôi phục, này không khoa học, nó chỉ là một AI trong thế giới nhỏ, tôi chính là AI tiên tiến nhất trong thế giới chính, sao nó có thể..."

"Nó là do nam chính thiết kế." Lâm Không Lộc bình tĩnh nhắc nhở.

"Vậy cũng không khoa học." 0687 không hiểu "Nam chính chuyên về tác chiến cơ giáp & thiết kế cơ giáp & chiến thuật chỉ huy, hắn chỉ tự học kiến thức về thiết kế hệ thống, hắn không có khả năng... Má ơi, không lẽ đây là thiên tài? Trời đất, người tôi biết mà có thiên phú học tập kinh người như vậy, chính là vị Hoàng Đế bệ hạ ở thế giới chính của chúng ta..."


"Câm miệng, hiện giờ cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội." Lâm Không Lộc ngồi cứng đờ, trên mặt miễng cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, ngắt lời "Lúc trước cậu đã nhìn thấy những bức ảnh mà Lộ Nhân Gia cho xem rồi đúng không?"

"Thấy thấy." 0687 vội nói.

"Lập tức ghép lại đi, phải làm để Lục Từ và Lance không thể kiểm tra ra dấu vết nào." Lâm Không Lộc nói "Rồi ghép một bức ảnh, nội dung cũng là tôi và Lộ Nhân Gia, thời gian chụp... giả thiết vào ngày 7 tháng 5, ngày đó tôi và Lục Từ đến bệnh viện đưa cơm cho anh hai, cả ngày ở cùng anh ấy."

0687 lập tức hiểu ý, vội nói: "Được được được, ngay đây, cậu ổn định trước đi."

Lâm Không Lộc tạm thời thở phào nửa hơi, cuối cùng cũng dám thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình một chút. Vừa rồi thấy ảnh chụp và video giám sát, suýt chút nữa y đã bị dọa ra cả mồ hôi lạnh, chỉ có thể ngồi im, giả vờ đang xem video và ảnh chụp.


Y không nói gì, Lục Từ cũng không thúc giục, chỉ ở một bên chăm chú nhìn y, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.

Cười thế này còn đáng sợ hơn là không cười.

Dưới cái nhìn chăm chăm của hắn, Lâm Không Lộc căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng vẫn kịp thời ổn định lại. Dặn dò 0687 xong, y ngẩng đầu, nở một nụ cười yếu ớt.

"Sao vậy, nghĩ lý do xong rồi?" Lục Từ hỏi.

Lâm Không Lộc giả vờ bối rối, nói: "A Từ ca ca, ảnh chụp này em không..."

"Suỵt-" Lục Từ bỗng cúi người, dùng ngón tay ấn lên môi y, nói: "Nghĩ thêm một chút đi, nghĩ kỹ rồi hãy biên."

Lâm Không Lộc: "..."

"Anh có ý gì? Em vốn không biết những bức ảnh này từ đâu ra, ngoại trừ lần ở trung chuyển tinh kia, em chưa từng gặp người này lần nào hết." Y giả vờ cả giận.

"Vậy à?" Lục Từ nén ý cười trong mắt, giọng điệu rốt cuộc cũng thay đổi: "Hôm nay cũng không gặp?"


Lâm Không Lộc: "... Ngoại, ngoại trừ cả hôm nay."

"À, miệng đầy dối trá." Lục Từ lóe lên một tia u ám" Em chưa từng gặp gã, vậy sao hôm nay lại đi cùng gã? Hai người ở trong phòng riêng làm gì?"

Bị chồng chưa cưới nghi ngờ như vậy, cậu ấm tức giận đỏ bừng mặt, nói: "Em bị gã cầm súng bắt làm con tin, trong phòng riêng gã cho em xem một ít ảnh chụp, giống như những tấm ảnh anh đặt trên bàn. Gã lừa em nói em với gã mới yêu nhau, không phải anh điều khiển người máy mini vào sao? Anh không nhìn thấy..."

"Tôi không nhìn thấy, tôi mù." Nghe thấy hai chữ "yêu nhau", Lục Từ bỗng ngắt lời.

Hắn giơ tay nắm cằm thiếu niên, nhìn thẳng mắt y, gằn từng chữ: "Nếu không mù, sao tôi có thể không nhìn ra em hư tình giả ý, miệng đầy lời dối trá, từ đầu tới cuối luôn giả vờ mất trí nhớ lừa tôi? Khi tôi bận rộn vì chuyện anh của em, khi tôi hoảng loạn lúc em giả vờ sợ máu mà ngất đi, khi tôi rung động vì một đóa hoa nhỏ trên chiếc bánh kem của em, có phải em cảm thấy rất đắc ý, cảm thấy tôi rất nực cười?"
"Nhìn xem, ngay cả khi tên ngu xuẩn này làm lại mọi chuyện thì sao chứ? Không phải vẫn bị cậu nhỏ nhà Lâm đùa bỡn đấy sao, muốn lừa thế nào thì lừa thế ấy?"

Ký ức kiếp trước và những hình ảnh cách đây không lâu không ngừng hiện về trong tâm trí, cuối cùng Lục Từ không kìm được cảm xúc. Nhưng giọng điệu của hắn không ngờ không hề kích động, mà như bình yên trước cơn bão, trầm thấp áp lực đến đáng sợ.

Lâm Không Lộc bị hắn từng tấc từng tấc tới gần, cơ thể không khỏi ngả về phía sau, cuối cùng cánh tay không chống đỡ nổi, ngã ngửa trên ghế sô pha, vô cùng sợ hãi nói: "Em không hiểu anh đang nói gì..."

"Nghe không hiểu?" Lục Từ không kéo giãn khoảng cách, ngược lại đè sát xuống, đáy mắt mờ mịt gió lốc, âm thanh mang theo lạnh lẽo: "Em thật sự mất trí nhớ? Vậy tại sao vẫn còn nhớ Triệu Hoài?"
"Em..."

"Đừng nói có người khác nói cho em, tôi đã xem toàn bộ giám sát vào ngày kỷ niệm thành lập trường hôm ấy rồi, không hề có ai đề cập đến cậu ta lúc gặp em hết. Tôi cũng đã hỏi cha và anh trai em, họ cũng chưa từng đề cập đến trước mặt em." Lục Từ cười nhạo, lại tự giễu "Đúng rồi, còn cả Triệu Hoài, tôi còn hỏi cả cậu ta. Sau khi em "mất trí nhớ", cậu ta chưa từng liên lạc với em."

Lâm Không Lộc ngây người, đây là đang chắn hết mọi cớ y có thể lấy?

"0687, ảnh chụp xong chưa?" Y thúc giục.

0687: "Đang photoshop, đang photoshop, sắp xong rồi, bình tĩnh."

Lâm Không Lộc: "..." Bình cái đầu cậu, sắp không bình nổi rồi.

"Sao vậy? Không còn gì để nói?" Lục Từ siết chặt cằm y, châm chọc hỏi.

"Anh, anh đáng sợ quá." Vành mắt Lâm Không Lộc đỏ hoe, thể hiện kỹ năng diễn xuất để đời của mình, bắt đầu chỉ trích ngược "Không có lý cũng phải giả vờ có lý": "Anh vốn không tin tưởng em, có chuyện không hỏi thẳng em mà lại đi hỏi những người xung quanh em. Em ở trong lòng anh thậm tệ như vậy sao? Từ nãy đến giờ, em vừa giải thích anh đã đánh gãy, anh đã sớm nhận định là em lừa anh, vậy anh còn hỏi em làm cái gì? Anh chỉ đang phát tiết cảm xúc mà thôi!"
Vừa nói, y vừa dùng sức đẩy đối phương, nức nở nói: "Anh buông ra, tôi không muốn nói cho anh nữa, tôi phải rời khỏi nơi này."

Nghe thấy từ "rời khỏi", ánh mắt Lục Từ trở nên u ám, vươn tay chặn lại, đè thắt lưng cậu ấm vừa đứng dậy xuống ghế sô pha.

"Em phải đi? Đi đâu? Tìm Lộ Nhân Gia?" Hắn mặt không cảm xúc hỏi, như thể chỉ nghe thấy câu này.

Cậu ấm sắp tức giận đến khóc: "Anh có bệnh, em vốn không quen biết gã."

"Em quen gã cũng vô dụng." Lục Từ áp người xuống, nhìn thẳng mắt cậu, hơi thở gần như hòa quyện vào nhau, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Em không thể rời khỏi đây, em chỉ có thể ở lại bên tôi."

Lâm Không Lộc nhất thời không hiểu ý hắn, đợi khi ngửi thấy pheromone hương rượu mơ xanh, cuối cùng sắc mặt biến đổi, không thể tin được mà nói: "Anh điên rồi?"
Lục Từ muốn dùng pheromone dẫn dắt y phát tình, đánh dấu y hoàn toàn? Còn có thể giam cầm y tại đây?

"Điên? Lục Từ khẽ cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đau đớn.

Hắn hôm lên môi thiếu niên, đầu tiên là đụng chạm, rồi biến thành tràn ngập chiếm hữu mà gặm nhấm.

"Như vậy không tốt sao? Trước kia tôi đã quá để tâm đến em, mới khiến em không biết sợ hãi, phản bội lần nữa. Đáng lẽ tôi nên sớm làm như vậy, vây em trong lồng giam, vậy thì em sẽ không gặp được gã, thích gã." Biểu tình hắn dần trở nên cố chấp.

"Không phải em cũng thích căn biệt thự này sao? Vậy thì mãi mãi ở đây, tôi đã nói vào ngày đánh dấu tạm thời rồi, em sẽ không còn cơ hội chạy trốn. Tâm em không ở đây cũng chẳng sao, tôi chỉ cần người em ở lại nơi này."

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của hắn càng mơ hồ hơn.
Cậu ấm bị dọa đến choáng váng, liều mạng giãy dụa: "Anh buông em ra, đây là phạm pháp, em muốn nói cho ba ba."

"Phạm pháp?" Lục Từ lại cười, sườn mặt anh tuấn nhiễm hồng nhạt cấm dục, ánh mắt mang theo điên cuồng và lạnh lẽo.

Động tác hắn không nhanh không chậm, một tay giữ chặt thiếu niên, thong thả ung dung cởi cà vạt, cột vào cổ tay mảnh khảnh của đối phương, rồi cúi người ghé sát bên tai thiếu niên, âm thanh như tình nhân rủ rỉ, nhưng lời nói lại lạnh như băng.

"Em biết không? Có một loại thuốc có thể khiến cho người tứ chi vô lực, không thể nói chuyện. Vừa rồi chúng ta đã chụp ảnh chứng nhận, chỉ cần ký xong, chính là bạn đời hợp pháp. Làm chồng em, tôi sẽ nói em bị bệnh, cần nghỉ ngơi, vậy thì cha vợ cũng sẽ không có ý kiến gì."

"Anh, anh..." Cậu ấm bị dọa ngây người, trong mắt tràn ngập sợ hãi "Anh tránh ra, đừng động vào tôi!"
Nhìn thiếu niên sợ hãi và chống cự, trong lòng Lục Từ không hề vui sướng, mà tê liệt vì đau đớn. Hắn không ngừng tự nhủ rằng, chỉ có thể làm vậy, chỉ có thể làm vậy mới giữ được thiếu niên bên mình. Nếu không, nhóc lừa đảo này sẽ chạy trốn cùng người khác chỉ trong chớp mắt, sẽ dùng những lời nói tàn nhẫn nhất đâm vào tim hắn, tựa như kiếp trước vậy.

Hắn cúi đầu hôn thiếu niên, nhưng khi đầu răng chạm vào tuyến thể, đối phương bỗng ngừng giãy dụa, chỉ nhỏ giọng thút thít khóc nức nở.

Nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay Lục Từ, nóng đến mức khiến trái tim hắn run rẩy. Hắn xoay mặt thiếu niên nhìn thẳng, lại thấy đối phương nhắm chặt mắt, lông mi ướt đẫm nước mắt khẽ run, tựa hồ đã sợ hãi đến tuyệt vọng.

Lục Từ giật mình, đây là điều hắn muốn? Làm vậy hắn sẽ cảm thấy vui sướng?
Hắn vô thức buông thiếu niên ra, nhớ lại khi còn nhỏ, cha hắn thường nói khi đang nói đùa: "Chỉ có Alpha ti tiện, vô dụng mới dùng thủ đoạn cưỡng ép có được Omega. A Từ, kết quả giám định gen của con sẽ phân hóa thành A, Tiểu Lộc vừa vặn là O. Mẹ con đã định thân cho con, về sau nhóc ấy sẽ là vợ nhỏ của con rồi. Sau này trưởng thành nhớ phải dịu dàng lịch lãm với vợ con, nhất định đừng học theo mấy cái A thô lỗ đó, dọa vợ chạy mất ha ha."

Vô dụng? Hóa ra hắn vô dụng đến vậy? Chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này để giữ chân người mình thích?

Lục Từ lùi về phía sau, bỗng không dám chạm vào thiếu niên nữa. Hắn thống khổ nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh, một lúc sau mới mở ra, trong đôi mắt đã là sự bình tĩnh.

"Em đi đi." Hắn nói.

Cậu ấm sững sờ, căng thẳng mở mắt ra, như là không thể tin được: "Anh..."
"Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." Như sợ mình sẽ hối hận, hắn đột nhiên lên giọng, chỉ là từ "cút" kia không kìm được mà run rẩy.

Vành mắt cậu ấm lại đỏ lên, lòng tự trọng cậu ấm cực cao, vừa bị dọa sợ, lại bị nói vậy, tất nhiên sẽ không ở lại.

"Đi thì đi, tôi vốn muốn đi rồi, ai thèm chứ?" Y giận dỗi, dùng sức cởi bỏ cà vạt trên cổ tay, nhưng cổ tay đã đỏ bừng mà vẫn không thể thoát ra, cuối cùng nản lòng đập đệm sô pha, cũng không nhờ Lục Từ giúp, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Nhưng lúc trước y giãy dụa dùng sức quá lớn, vừa đứng lên đã loạng choạng, chân khẽ khuỵu xuống.

Thấy y "bộp" ngã xuống đất, Lục Từ vô thức muốn đi đỡ, chỉ là vừa vươn tay ra lại cứng đờ, cuối cùng kiên định rút về.

Cậu ấm không có mắt sau gáy, đương nhiên không nhìn thấy cảnh này. Y xoa xoa đầu gối đau nhức, khó khăn đứng dậy, quật cường đi về phía cửa.
Nhưng ——

"0687 cậu mẹ nó photoshop xong chưa? Còn chưa xong, đợi tôi ra khỏi cánh cửa này thì tôi và nam chính sẽ thực sự kết thúc đấy!" Lâm Không Lộc gần như rống lên.

0687: "Chờ thêm một phút nữa, sắp xong rồi. Cậu tìm một bậc thang đi xuống trước đi, nhanh nhanh quay đầu kéo dài thêm vài câu."

Lâm Không Lộc: "..."

Lục Từ nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, bàn tay bất giác siết chặt.

Đi thôi, ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ không còn quan hệ...

Không còn quan hệ?

Hắn trong lòng đau nhói, bỗng có chút hoảng sợ, đại não chưa kịp phản ứng đã nói: "Chờ đã!"

Lâm Không Lộc: "..." Thật ra, tôi vừa định đứng lại.

Lục Từ gọi xong, chính hắn cũng giật mình. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, chỉ có thể ra vẻ lạnh nhạt cứng đờ: "Em không định thử giải thích một chút sao?"

____________________
Tác giả có lời muốn nói:

Lục Từ: Lỡ tôi tin thì sao?

Lance: Nào mời mọi người cho chủ nhân tôi xem vở "Giận vợ ba giây liền hối hận".

Lục Từ: Vậy cũng phải có vợ đã, có người còn chưa có, ôi.

Hết chương 19

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play