Lúc ấy Vân Cẩm Thời liền ngây người.
Bởi vì cô chưa từng nghĩ tới Đường Đường sẽ có loại tâm tư này với cô.
Dù sao trong mắt cô, tuổi Đường Đường không lớn, lại bởi vì nguyên nhân mà tất cả mọi người đều biết nên càng ngây thơ hơn so với đứa bé bình thường.
Cảm giác Vân Cẩm Thời rất loạn, trong đầu hiện ra một đống thứ lộn xộn, trong chốc lát lại nghĩ, có lẽ Đường Đường còn chưa biết thích là gì, chẳng qua là xem loại tình cảm ỷ lại này thành tình yêu.
Trong chốc lát lại nghĩ, có phải Du Lê dạy hư Đường Đường không, em ấy vẫn còn nhỏ, làm sao biết cái gì gọi là thích.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, em ấy cũng đã 18 tuổi, dựa theo một đứa bé 18 tuổi mà nói, hẳn là trạng thái nửa hiểu nửa không đối với tình yêu, nhưng Đường Đường không giống với những đứa bé bình thường, có lẽ em ấy hiểu lầm tình cảm của bản thân thôi.
Vân Cẩm Thời do dự thật lâu, đang định nói chuyện, Đường Đường lại đột ngột ôm chặt lấy cô, òa khóc, vừa khóc vừa đứt quãng nói: "Đường Đường là một đứa ngốc, không ai thích đứa ngốc, tất cả mọi người đều cảm thấy đứa ngốc thì không hiểu gì cả, nhưng em biết bọn họ không thích em, em biết bọn họ đang mắng em, đang cười nhạo em, cũng biết em thích A Thời, là loại thích kia."
"Lúc có người tỏ tình với A Thời em sẽ khó chịu, lúc anh ta nói muốn kết hôn với chị em sẽ rất ghen tị, sẽ muốn lén hôn A Thời một cái, hoặc là dựa vào A Thời gần thêm một chút."
"Em rất sợ, con gái thích con gái hình như không đúng lắm, em sợ A Thời biết được sẽ không cần em nữa, nhưng em thật sự rất thích rất thích A Thời, muốn giấu sự yêu thích quá khó, em thật tham lam, sao em lại hư hỏng như vậy..."
Cô gái nhỏ đã trưởng thành ngày càng xinh đẹp khóc đến mặt mày đều là nước mắt, cô ấy rất sợ hãi, càng sợ lại càng muốn siết chặt tay, muốn ôm chặt lấy người này vào lòng mình.
Thậm chí cô ấy thầm nghĩ, Đường Đường đã là một đứa bé hư, nếu A Thời đã không thích cô ấy. Vậy làm tệ hơn một chút cũng không sao nhỉ?
Cô gái nhỏ như đang đợi xét xử, chờ đợi Vân Cẩm Thời định tội cô ấy, cô ấy nghĩ, nếu A Thời thật sự không thích cô ấy, không cần cô ấy, vậy cô ấy cũng không muốn buông tay, phải liều chết dựa vào A Thời, bởi vì không có A Thời cô ấy sẽ không sống nổi.
Đường Đường càng nghĩ càng áy náy, cảm thấy bản thân thật sự rất hư hỏng, rõ ràng A Thời nghiêm túc dạy dỗ cô ấy như vậy, cô ấy lại trưởng thành thành một đứa bé hư, cô ấy rất có lỗi với A Thời.
Vân Cẩm Thời nhìn gò má khóc đến vô cùng đáng thương của Đường Đường, lời trong lòng vốn muốn nói ra làm sao cũng nói không nên lời, cô luôn bình tĩnh, có lẽ lúc trước thật sự có chút không bình tĩnh, nhưng sau khi cổ và xương quai xanh đều bị nước mắt thấm ướt, chút mất bình tĩnh kia cũng đã theo gió mà đi.
Thật ra cô muốn nói, em còn nhỏ, em cần phải suy nghĩ bình tĩnh một chút xem cảm giác của em đối với chị là thế nào, hoặc nói với em ấy, giữa hai người chỉ có tình thân, quyết đoán cắt đứt suy nghĩ của em ấy.
Mà thật ra Vân Cẩm Thời không giống như Đường Đường nghĩ, sẽ bởi vì vậy mà chán ghét cô ấy hoặc không cần cô ấy, cũng không bởi vì lời bày tỏ của cô ấy mà cảm giác bị xúc phạm.
Nhưng Vân Cẩm Thời càng lo lắng nếu lời nói bản thân có chút lạnh lùng sẽ dọa đến đứa bé này, bởi vậy sau hồi lâu cân nhắc cũng chỉ nói: "Chị sẽ không phủ định sự yêu thích của em, nhưng thích là chuyện của hai người, em cho chị một chút thời gian, ít nhất là thời gian để suy nghĩ."
Chủ yếu là cô định nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, bản thân đã nuôi dạy đứa bé thế nào, quả nhiên vẫn phải trách Du Lê rồi.
Cái nồi này cứ để Du Lê cõng đi.
Đường Đường khóc đến căn bản không kiểm soát được bản thân đáng thương nhìn Vân Cẩm Thời, sau khi xác định bản thân không bị chán ghét, mới len lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ấy có chút không nỡ buông tay, liền tiếp tục treo trên người Vân Cẩm Thời như vậy.
Vân Cẩm Thời vừa mới tắm xong, bên ngoài là áo ngủ rộng thùng thình, bên trong thật sự trống rỗng, cô có chút xấu hổ, nhưng lại sợ sau khi bản thân từ chối, trái tim nhỏ nhạy cảm kia của Đường Đường không chịu nổi, bởi vậy chỉ có thể kiên trì ôm người trở về phòng ngủ.
"Ngủ trước đã, có chuyện gì ngày mai rồi nói." Vân Cẩm Thời thấp giọng nói.
Sau khi đặt người lên giường cô lại lúng túng, lúc trước cảm thấy hai cô gái ngủ cùng một chiếc giường không có vấn đề gì, hơn nữa những chuyện trải qua trước đây khiến cho Đường Đường rất dính người, cho nên ngoại trừ chuẩn bị phòng lúc ban đầu, hai người các cô đều ngủ cùng nhau.
Sau khi Đường Đường thổ lộ xong, tất cả đều thay đổi, nếu hiện tại không định tiếp nhận em ấy, cứ ngủ cùng nhau hình như không thích hợp lắm.
"Em ngủ trước đi." Vân Cẩm Thời xấu hổ trong chốc lát, sau đó thấp giọng nói: "Ngủ ngon."
Đường Đường có chút căng thẳng túm góc chăn, cũng không nói gì, chỉ dùng cặp mắt to rất đáng thương nhìn Vân Cẩm Thời, cô ấy vừa mới khóc xong hốc mắt vẫn còn đỏ, thậm chí có chút sưng, thoạt trông đáng thương vô cùng, giống như cún con mèo con bị vứt bỏ, không nói gì, chỉ có thể nhìn chủ nhân cầu xin đừng vứt bỏ mình.
Vân Cẩm Thời đang định ra ngoài ngủ sofa: ...
Cô im lặng đứng bên giường thật lâu, nội tâm không biết trải qua bao nhiêu rối rắm, cuối cùng lặng lẽ xốc chăn lên chui vào: "Ngủ đi."
Đường Đường lúc này mới an tâm nằm xuống, đưa tay ra muốn ôm Vân Cẩm Thời, có lẽ là sợ Vân Cẩm Thời phản cảm, vươn đến một nửa lại yên lặng rụt trở về, bản thân lùi vào một góc, thành một khối tròn nhỏ như vậy, rụt rè nói: "Ngủ ngon."
Một đêm đó Vân Cẩm Thời cũng không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau còn phải đến đoàn phim, cô rời giường sớm, trực tiếp giết đến nhà Du Lê, Du Lê vẫn chưa tỉnh ngủ, nghe tiếng đập cửa mơ mơ màng màng thức dậy mở cửa, vừa thấy người tới là Vân Cẩm Thời, cô liền cười ha ha: "Đêm qua trải qua không tệ chứ? Rất hạnh phúc nhỉ?"
Vân Cẩm Thời nghe cậu ta nói vậy, làm sao có thể không biết đầu sỏ sau màn là ai? Ngay lúc đó thật muốn đấm cái đầu cún của cậu ta: "Tôi biết ngay là cậu! Đường Đường mới 18!"
Du Lê yếu ớt nói: "Lúc tôi 18 cũng đã thất tình rồi..."
Vân Cẩm Thời: ...
"Có thể giống nhau sao? Đường Đường em ấy..."
"Đường Đường em ấy không ngốc, em ấy chỉ hơi chậm chạp hơn đứa bé bình thường một chút mà thôi, em ấy phân biệt rất rõ ràng rốt cuộc bản thân có thích hay không, cậu đừng thật sự xem em ấy là đứa bé mãi." Du Lê kéo cô từ ngoài cửa vào, lê dép vào bếp rót hai cốc nước, đi ra phát hiện Vân Cẩm Thời đứng đó mặt mày đều luống cuống, liền đặt nước lên bàn: "Ngồi xuống trước đã, hai ta tâm sự."
Lúc này Vân Cẩm Thời mới ngồi xuống sofa.
"Xem ra cậu từ chối rồi? Nguyên nhân cậu từ chối là gì? Không thích Đường Đường hay đơn thuần cảm thấy tuổi em ấy còn quá nhỏ, em ấy đối với cậu không phải thích, cho nên mới không dám tùy tiện đáp ứng?" Du Lê bắt chéo chân rút một điếu thuốc ra: "Không phiền tôi hút một điếu chứ?"
"Cậu hút đi." Bản thân Vân Cẩm Thời cũng rơi vào trầm tư, sau khi trầm tư vài giây thì phát hiện không hợp lý: "Cứ như cậu đang dẫn tôi đi vậy, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là xu hướng tính dục của tôi..."
"Cha dượng và anh kế của cậu để lại cho cậu ám ảnh rất sâu, cho nên cậu chán ghét đàn ông theo bản năng, cho nên từ trước đến nay cậu mới chưa từng nghĩ đến kết hôn, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, A Thời, cậu thật sự không có cách nào tiếp nhận con gái sao? Cậu có thể suy nghĩ một chút, nếu Đường Đường trưởng thành, thích một cậu con trai, dẫn người về nói với cậu bọn họ muốn kết hôn, cậu có cảm giác gì?" Du Lê cười nhạo nói: "Chúc phúc?"
Vân Cẩm Thời lại không nói, tối qua cô cả đêm không ngủ, đã suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng cố tình lại không nghĩ đến cô đối với Đường Đường rốt cuộc là dạng tình cảm gì.
Dường như theo bản năng cô đã xem nhẹ phương diện này, liền xem tình cảm của bản thân đối với Đường Đường trở thành tình thân thuần túy.
Thật sự có thuần túy như vậy sao?
Vân Cẩm Thời để tay lên ngực tự hỏi, sau đó phát hiện bản thân trả lời không được.
"A Thời, tôi khuyên cậu hãy nghiêm túc suy xét một chút, đừng từ chối quyết đoán như vậy rõ ràng như vậy, tôi là bạn cậu, tôi không hy vọng tuổi già của cậu giống như tôi, cậu chán ghét đàn ông, vậy hãy thử xem phụ nữ thế nào, Đường Đường là một cô gái tốt, nếu cuối cùng cậu thật sự suy nghĩ cẩn thận vẫn không thích em ấy, thì cũng từ chối dịu dàng một chút." Khuôn mặt Du Lê có vẻ mơ hồ không rõ giữa làn sương khói, dường như cô nghĩ tới chuyện gì, khẽ cười: "Tôi quan tâm việc không liên quan đến mình, cậu cũng đừng chê tôi phiền."
"Lần này tôi sắp quay ngoại cảnh, có thể phải rời đi một khoảng thời gian, trong thời gian này làm phiền cậu chăm sóc Đường Đường một chút, cũng cho tôi suy nghĩ kỹ càng."
Cong hay không cong chính là một chuyện lớn, để cho bản thân có đủ thời gian và không gian để suy nghĩ, Vân Cẩm Thời thật sự vì chuyện này mà sầu đến đau đầu.
Cô cũng không thể nói rõ là trốn tránh, hay là muốn cho nhau chút không gian thời gian, lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, có lẽ sẽ có thay đổi bất đồng gì đó.
Du Lê trái lại không trào phúng cô, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô một cái, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: "Đã cong rồi giãy dụa có ý nghĩa sao..."
"Được, tôi sẽ chăm sóc tốt người giúp cậu, cậu cứ an tâm đi đi, ồ, lời này nghe thế nào cũng thấy sai sai." Du Lê cười hì hì nói: "Nhưng tôi vẫn hy vọng hai người các cậu có thể thành, cậu suy nghĩ cho kỹ nhé."
"Ừm..."
"Được rồi cậu nhanh đi đi, chưa ăn sáng nữa, tôi thu dọn một chút rồi đi xem Đường Đường, đỡ phải để cậu ra ngoài quay ngoại cảnh, Đường Đường lại nghĩ cậu trốn em ấy."
Vân Cẩm Thời đứng dậy đi ra ngoài, nghe vậy do dự một chút, sau đó quay đầu lại nói: "Cậu đi xem em ấy đi... Cũng đừng nói hươu nói vượn, tóm lại cậu biết nên nói thế nào rồi."
"Yên tâm yên tâm." Du Lê vẫy vẫy tay: "Cậu nhanh đi đi, tôi còn chưa thay quần áo nữa, cũng chưa đánh răng rửa mặt, cái sự bẩn thỉu này tôi chịu đủ rồi."
Vân Cẩm Thời lúc này mới rời đi, đi trao đổi với Mạnh Thiệu Kỳ về chuyện quay ngoại cảnh, lần đi này ít nhất cũng phải hai tháng, vốn còn chưa xác định được ngày nào sẽ đi, Vân Cẩm Thời loáng thoáng có chút sốt ruột, nhắc tới với anh ta, tốt nhất là đi ngay hôm đó, hoặc hôm sau đi cũng được.
Mạnh Thiệu Kỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có chút kinh ngạc: "Cho dù muốn đi cũng phải thông báo một chút, sau đó thu dọn đồ đạc, ít nhất là ngày mai, vậy xác định là ngày mai đi."
Vân Cẩm Thời lại mua vé sớm chuẩn bị chiều hôm nay đi, cô mua vé xong cầm điện thoại do dự hồi lâu, có lẽ Du Lê sẽ nói với Đường Đường, như vậy cuộc điện thoại này vẫn muốn gọi ư?
_____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
_:3" _ Yên tâm đi, tôi không phải mẹ kế... thật đó...