Dì Tuyết đang nấu cơm tối trong phòng bếp, có lẽ Trì Ý Nam về sớm nên dì Tuyết rất vui, làm thêm hai món. Trì Ý Nam ít khi về ăn cơm tối, hầu như đều đêm về rồi sáng lại đi. Nơi này không giống nhà anh mà giống khách sạn hơn.
Trì Ý Nam đi tắm, thay bộ đồ ở nhà màu xám, tay áo được xắn tới khuỷu tay để lộ cánh tay gầy màu lúa mạch, anh vắt chân ngồi xem tivi trên sofa. Tô Noãn Cẩn đặt đồ ăn lên bàn, định nhờ anh lấy đôi đũa nhưng nhớ ra đàn ông nhà họ Trì không vào bếp. Mẹ chồng Cố Tuệ Như đã dạy dỗ điều này rất tốt, ba năm kết hôn anh chưa từng xuống bếp.
Cô lấy đũa xong thì anh đã ngồi xuống chỗ của mình, cô đưa đũa cho anh rồi ngồi xuống ăn cơm.
Bởi vì dạ dày của cô không tốt lắm nên chỉ có thể ăn cơm nhão, lúc dì Tuyết nấu cơm sẽ đổ thêm nửa bát nước.
Mà Trì Ý Nam không thích ăn cơm nhão, anh nhíu mày, ăn hai miếng thì bỏ đũa xuống.
"Còn đau không?"
"Hết rồi."
Trì Ý Nam nhìn chằm chằm bát cơm, gạt sườn trong bát canh ra thì nhìn thấy hành lá màu xanh. Sắc mặt anh thay đổi, hoàn toàn mất cảm giác thèm ăn. Tô Noãn Cẩn nhìn bóng dáng anh biến mất ở đầu cầu thang thì nở nụ cười.
Cuối cùng cũng báo được thì bị bắt uống thuốc vào buổi sáng.
Trì Ý Nam kén ăn, khi mới kết hôn, dì Tuyết chưa tới làm nên cô phải quán xuyến việc nhà. Mấy lần anh về ăn cơm tối, thấy trong đồ ăn có hành thì sầm mặt bỏ đi.
Ăn cơm xong, cô ra vườn hoa tản bộ rồi mới lên phòng. Trong phòng ngủ tối đèn, phòng sách đối diện có ánh sáng hắt ra, Tô Noãn Cẩn ngâm nga một bài hát rồi vào phòng. Cô tắm rửa một lúc lâu, tới khi da đỏ bừng mới đi ra ngoài. Trì Ý Nam vẫn ở trong phòng sách, áo sơ mi thay ra đang ở trên giường, cô đành phải treo nó lên. Cô vờ như không thấy dấu môi đỏ phía trên cổ áo.
Thật ra anh không cần về.
Trì Ý Nam đang mở cuộc họp video trong phòng sách. Khi vào phòng ngủ, cô nằm quay lưng về phía anh. Anh biết cô chưa ngủ, ngọn đèn màu vàng cam ở đầu giường vẫn đang sáng.
"Noãn Cẩn, mai là sinh nhật của Tô Tử Phán."
Tử Phán, Tử Phán, rốt cuộc anh thích đứa bé đó tới cỡ nào? Nghĩ đến hai chữ này thì toàn thân Tô Noãn Cần đau nhói. Đêm nay chắc chắn không thể ngủ ngon.
Ở nhà họ Tô.
Người Tô Noãn Cẩn ghét nhất không phải Trì Ý Nam mà là toàn bộ người nhà họ Tô. Cô ghét mọi thứ ở nhà họ Tô, chỉ hận không thể mua hỏa tiễn làm nổ tung nó.
‘’Vui lên đi, đừng để người ta chê cười." Trì Ý Nam nhân lúc đèn đỏ thì vuốt mặt cô như đang vuốt thú cưng. Cô có bị chê cười hay không đâu liên quan tới anh? Cô quay sang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Chớp mắt Tô Tử Phán đã mười tuổi rồi, thời gian trôi nhanh thật!
Nhà họ Tô ở phía Bắc thành phố, nơi đó vốn là một mành đất hoang, mười mấy năm trước phát triển thành khu biệt thự.
Tô Khiếu Vân dựa vào kinh doanh vật liệu xây dựng trở thành người giàu có và nhìn trúng cảnh vật ở đây nên mua một căn. Tô Noãn Cẩn và mẹ dọn tới đây ở. Khi đó nhà họ Tô chưa khí phách như bây giờ, trước cửa biệt thự đặt hai con sư tử đá, đúng là vừa quê mùa vừa làm màu.
Xe Trì Ý Nam đỗ bên cạnh bãi cỏ, còn chưa mở cửa xe đã thấy Tô Khiếu Vân và Trương Nguyệt Mai đứng ở cửa. Tô Noãn Cẩn không muốn xuống xe nhưng một bàn tay thon dài đã đưa tới trước mặt cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT