Tô Bắc Khương và Lý Thục Lan liền hai nữ nhân kiểm tra nhanh nhất, lúc đi ra còn rất nhiều người ở lại họ đang đứng bên ngoài nhà chờ những người khác. Đứng ở cửa có thể nhìn thấy diện mạo đại khái của căn cứ nhìn có vẻ không tệ lắm, nơi này cảm thấy như một biệt thự nhưng lại có rất nhiều thứ giống như phòng mẫu. Đứng ở cửa trừng mắt một hồi bọn Ngôn Dục đi ra trên tay còn cầm một thứ giống như chứng minh thư.

Tô Bắc Khương hỏi "Đây là cái gì vậy?"

Ngôn Dục đưa giấy chứng nhận này qua, thông tin nhận dạng của một số người trong số họ đã được ghi lại ở dưới cùng có một vị trí tương tự như vị trí nơi cư trú.

Ngôn Trạch Vũ nói "Bởi vì chúng ta là dị năng giả, nghe nói vị trí ở không giống người bình thường, trong khu vực A nào đó. Mỗi dị năng giả có thể mang theo một người cho nên Tề thúc bọn họ không cần tách ra với chúng ta.

"Hệ thống cấp bậc ở đây vẫn rất nghiêm ngặt bởi vì dị năng giả có thể ít nhiều cần cùng nhau ra khỏi căn cứ thanh lý tang thi."

Tô Bắc Khương thấy vậy hỏi "Người bình thường thì không cần sao?"

"Có thể đi nhưng sự sống và cái chết là khó để nói bình thường người bình thường vẫn sẽ ở căn cứ tìm chút việc để làm sau đó kiếm chút khẩu phần ăn."

Trong khi bọn họ vừa đi vừa tán gẫu một đám tiểu hài tử quần áo ấp ớt vọt tới trước mặt bọn họ bảy miệng tám lưỡi nói ra. "Đại nhân, các người là người mới từ bên ngoài tiến vào sao? Chúng ta có thể dẫn đường, chỉ cần một miếng bánh mì là được."

"Cháu cũng có thể, cháu cũng có thể ít hơn anh ta cháu muốn một nửa mảnh cũng có thể. "

Lý Thục Lan là mẹ của một đứa trẻ 4 tuổi, nhìn đám hài tử nửa lớn này toàn thân bẩn thỉu còn hiểu chuyện như vậy vì cuộc sống bôn ba bộ dáng nên cực kỳ khó chịu quay lại và lau khóe mắt. Thời tiết lạnh như vậy vẫn còn mặc mỏng như thế sẽ bị bệnh mất, Hạo Hạo thấy mẹ đang khóc liền duỗi tay nhỏ bé lau ánh mắt của Lý Thục Lan

"Mẹ, con sẽ rất nghe lời người không cần khổ sở."

Lý Thục Lan nhìn Hạo Hạo ăn kẹo mút hiện tại sắc mặt hồng nhuận không biết cảm kích Tô Bắc Khương bao nhiêu cho đủ. Tô Bắc Khương đối với Lý Thục Lan trong lòng suy nghĩ coi như là biết một chút, hiện tại đầu tận thế nên cuộc sống cũng đã rất là vấn đề vì vậy làm thế nào để nuôi sống một đứa trẻ như vậy sau này. Trong tận thế khó khăn nhất đại khái chính là người già cùng trẻ nhỏ cô đếm tổng cộng một vài đứa trẻ và lấy ra cùng một lượng kẹo mút và bánh quy nhỏ dự định cho tất cả mọi đứa một ít. Đám hài tử này nhìn đồ vật trong tay Tô Bắc Khương đều liếm liếm khóe miệng tuy rằng rất đói nhưng vẫn rất khắc chế không tiến lên cướp.

"Không sao cả từng người một đến lấy, xem như là thù lao mà tỷ tỷ nhờ mấy đứa dẫn chúng ta đi xung quanh" Sau khi nghe Tô Bắc Khương nói các bạn nhỏ lần lượt xếp hàng yên lặng từng người một lĩnh một cây kẹo mút cùng một hộp bánh quy nhỏ. Rất nhiều đứa chỉ lấy đi nhưng không ăn, hơn một nửa là cất đi Tô Bắc Khương tò mò hỏi

"Trong nhà còn có em trai và em gái nên trở về cùng nhau ăn ạ."

Tô Bắc Khương nghe bộ dáng hiểu chuyện của bọn họ như vậy lại cho mỗi người thêm một chút Tô Bắc Khương sờ sờ đầu một cậu nhóc "Vậy mấy đứa cùng dẫn chúng ta đi xem căn cứ này đi."

Hôm nay tất cả mọi người ở căn cứ đều nhìn thấy cảnh thần kỳ, một đám con nít ăn mặc bình thường thậm chí còn rất bẩn thỉu mang theo mấy người quần áo sạch sẽ diện mạo xinh đẹp thậm chí còn có mấy người nhìn liền khắp căn cứ tiễn đưa đám hài tử nhiệt tình này đi Tô Bắc Khương chậm rãi thở dài một hơi. Thấy vậy Ngôn Dục lên tiếng "Căn cứ này rất lớn"

"Lớn hơn một chút so với trước khi chúng tôi rời đi có thể là đã được mở rộng. "

"Dù sao bây giờ cũng rất nhiều người "

Căn cứ này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, càng vào thời điểm này giai cấp lại càng phân rõ ràng giống như những gì cô nghĩ. Dị năng giả có năng lực có thể thuê ở khu biệt thự, người bình thường có năng lực làm việc cũng có thể tham gia công tác cơ sở hạ tầng thuê phòng nhỏ, về sau chính là vị trí thứ ba. Thị trường nằm ở phía bên trái nơi cư trú của cơ sở lúc này mới có thể chân chính cảm giác được tiền đã là vô dụng nhất chỉ có lương thực vật tư mới có giá trị. Bọn họ tìm được chỗ ở, thuê một biệt thự nhỏ hẳn là mười cân vật tư một tháng cũng có thể được thuê mỗi ngày. Để không thu hút quá nhiều sự chú ý họ đã thảo luận và quyết định thuê một tháng cho dù đi cũng không sao, dù sao bọn họ cũng không kém vật tư. Bên trong ngôi nhà cũng coi là sạch sẽ chỉ có một vài băng ghế dự bị và bàn nhà bếp cũng không có đồ dùng ngay cả trong phòng trên lầu cũng không có giường. Cũng may Tô Bắc Khương trong lòng đã sớm nghĩ đến việc chuẩn bị đồ đạc sắp dùng từ không gian lấy ra từng phòng một cất kỹ. Ngôn Trạch Vũ và Ngôn Dục ở chung một phòng, Ngôn Trạch Vũ đợi đến khi Tô Bắc Khương trải giường xong thì như một con cá nhảy lên.

"A, rốt cuộc cũng có thể nằm ngủ trên giường như vậy, thật khó có được. "

Tô Bắc Khương buồn cười lắc đầu "Ngôn Trạch Vũ, em dự định đi chợ giao dịch căn cứ xem một chút anh có đi không?"

"Không đi, hiện tại không ai có thể tách anh ra khỏi cái giường này."

"Vậy được rồi, anh ngủ đi em gọi Nhị ca đi cùng." Ngôn Trạch Vũ nằm sấp trên giường phất phất tay với cô ấy. Vừa rồi cô đã thấy trong chợ còn rất náo nhiệt nên rất muốn đi xem, sau khi chào hỏi Ngôn Trạch Vũ cô liền xuống lầu bỏ đồ dùng nhà bếp và đồ ăn hai ngày tiếp theo vào phòng bếp.

"Nhị ca, anh cùng em đi dạo chợ giao dịch đi, vừa rồi đã thấy liền muốn đi nha." Ngôn Dục đang ngồi trên sô pha dạy Hạo Hạo nhận chữ nghe tô Bắc Khương nói anh buông sách xuống sờ sờ đầu Hạo Hạo

"Hạo Hạo đến chơi với ba một hồi đi" anh đi tới ôm Hạo Hạo

"Hạo Hạo ngoan nha, trước tiên cùng ba chơi chị sẽ mang cho em một món đồ chơi mới về nha."

"Được ạ!" Hạo Hạo lớn tiếng trả lời. Tuyết đã ngừng rơi nhưng bên ngoài trời rất lạnh Tô Bắc Khương bọc chặt quần áo trên người, thời tiết quỷ quái này cũng không biết khi nào trở về. Ngôn Dục "Em muốn đi chợ giao dịch để xem gì?"

"Em muốn đi xem hiện tại có ai biết tác dụng của tinh hạch hay không, xem có ai dùng tinh hạch giao dịch hay không."

"Nhưng tinh hạch không thanh lọc không có cách nào hấp thu, em hẳn là rõ ràng nhất." Nói đến đây Tô Bắc Khương liền tò mò, sau đó tinh hạch thanh được lọc bằng gì?

"Anh, ngày mai anh có thể trực tiếp đi tìm giám đốc căn cứ không? "

"Đương nhiên có thể, có phải em quên anh cả làm gì rồi không? "

Nàng thật đúng là quên mất, anh cả không phải là một thương nhân bình thường đâu. Xem ra bất kể là lúc nào thì có tiền thật sự có thể làm được một ít chuyện mà có năng lực không làm được. Trên đường xuyên qua khu biệt thự đi chợ giao dịch có một số người đang âm thầm quan sát Ngôn Dục và Tô Bắc Khương đang nói chuyện, ở nơi Tô Bắc Khương không nhìn thấy Ngôn Dục không biết dùng ánh mắt bức đi bao nhiêu người muốn tới gần bọn họ. Khi ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Dục nhìn qua thời tiết vốn đã lạnh thì cảm giác càng như bị đóng băng. Đứng ở cửa thị trường giao dịch bộ dáng ồn ào bên trong làm Tô Bắc Khương có một loại ảo giác năm tháng tĩnh lặng. Sau khi vào cửa mới phát hiện những thanh âm này phần lớn đều là tiếng quát, Ngôn Dục vững vàng đứng sau lưng Tô Bắc Khương giúp cô ngăn cản một số người muốn tới gần đảm bảo an toàn cho cô. Người trong chợ nhìn thấy Tô Bắc Khương cùng Ngôn Dục đi vào liền biết hôm nay vận khí tốt liền nhất định có thể làm ăn, hai người này vừa nhìn liền biết sống rất tốt.

"Cô gái, nhìn chỗ ta kìa đồ trang sức vàng có tất cả mọi thứ mỗi các chỉ cần hai miếng bánh mì là được."

"Cô ơi, tôi có rất nhiều quần áo đẹp ở đây."

Tô Bắc Khương kéo ống tay áo "Nhị ca ở đây thật náo nhiệt nha" cô đi tới trước quầy hàng nhỏ mua trang sức ngồi xổm xuống nhìn qua mấy thứ này lúc trước bán ở trung tâm thương mại cũng không phải là cái giá này, hiện tại cũng chỉ có thể bán tiện nghi như thế.

"Cô gái, thích cái gì cũng có thể nhìn rất tiện nghi." Chủ quán nhiệt tình ngồi xổm xuống giới thiệu từng món từng món cho Tô Bắc Khương nghe, Tô Bắc Khương nhìn nửa ngày thì thích một kiện ngọc bội, trong không gian của cô cất giữ rất nhiều váy nhỏ sau này có thời gian rảnh rỗi có thể mặc đến xem phối hợp với ngọc bội này vừa vặn. Cô chỉ vào ngọc bội hình vòng này, trên ngọc bội hình vòng này điêu khắc nhất long nhất phượng nàng lấy ngọc bội giơ lên nói với Ngôn Dục" Long phượng bội nha"

"Thích thì mua"

"Ông chủ cái này bán như thế nào? "

"Năm bánh mì hoặc hai gói mì ăn liền"

Ngôn Dục đưa qua hai gói mì ăn liền chủ quán tươi cười tiếp nhận "Cảm ơn, có nhu cầu thì trở lại nha."

Thị trường giao dịch bán rất nhiều thứ nhưng họ đã đi dạo trong một thời gian dài nhưng không tìm thấy ai giao dịch bằng tinh thể. Lúc trở về trên tay Ngôn Dục mang đầy đồ, tuy rằng trong không gian của Tô Bắc Khương cái gì cũng có nhưng niềm vui mua sắm kỳ quái của phụ nữ chính là như vậy. Có đồ chơi cho Hạo Hạo mỹ phẩm của Lý Thục Lan thậm chí còn mua quần áo mới cho Tề Chấn và Ngôn Trạch Vũ còn có thắt lưng của Ngôn Dục. Ngay khi bọn họ ra khỏi cửa, một bóng người từ phía sau chợ đi ra chạy về phía tòa nhà văn phòng của căn cứ trưởng căn cứ cách đó không xa. Ngôn Dục dùng khóe mắt liếc mắt một cái liền phục hồi tinh thần lại còn Tô Bắc Khương thì không hề phát hiện. Lúc trở về Lý Thục Lan vừa lúc làm xong cơm chiều, thấy đồ trong tay Ngôn Dục nhanh chóng đến cầm. Nghe thấy còn mua mỹ phẩm cho cô Lý Thục Lan cao hứng

"Sao lại đi ra ngoài một chuyến lại mua mấy thứ như vậy còn mua cho chúng tôi thật quá lãng phí."

"Dì Lý, thị trường giao dịch thật lớn trước kia hơn một vạn điện thoại di động hiện tại mua lại chỉ cần một khối bánh mì hoặc một gói bánh quy, cháu mua những thứ này không tốn bao nhiêu tiền đâu."

Hạo Hạo cầm transformers mới vui vẻ kêu loạn nhìn tất cả mọi người đang mở quà mới Tô Bắc Khương liền đi không gian nhìn Kỳ Lân một chút. Nó đại khái cũng biết động vật nuôi nhốt trong không gian không thể ăn nên hiện tại cũng không có mở miệng chỉ có thể cắn răng kia nên ngược lại ngâm mình trong nước suối vừa thấy Tô Bắc Khương liền muốn nhào tới. Nhìn thấy Kỳ Lân cả người ướt sũng Tô Bắc Khương tỏ vẻ cự tuyệt, nó nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Tô Bắc Khương run rẩy một chút.

"Bùm" một tiếng lông trên người liền khô, Tô Bắc Khương ôm Kỳ Lân kinh ngạc lật xem một chút, kích phát dị năng a.

"Kỳ Lân, nghe hiểu tỷ tỷ nói chuyện không."

Kỳ Lân gật gật đầu "Oa quá tốt Kỳ Lân quá lợi hại, có phải thức tỉnh dị năng không? " Kỳ Lân lại gật gật đầu.

"Cái gì dị năng?" Kỳ Lân nhảy xuống tay Tô Bắc Khương run rẩy chậm rãi từ trên mặt đất bay lên. Phong hệ dị năng? Không đợi Tô Bắc Khương kinh ngạc nó lại nhảy xuống đất hé miệng hướng về phía không gian xa xa phát ra một tia chớp, nhìn bộ dáng Tô Bắc Khương trợn mắt há hốc mồm Kỳ Lân lắc lắc cái đuôi nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Tô Bắc Khương cùng nó chơi một hồi dặn nó không được chà đạp đồ đạc lát nữa mang đồ ăn vào cho nó rồi ra khỏi không gian nói với mọi người điều tốt này tất cả mọi người đã rất ngạc nhiên. Sau này Kỳ Lân lớn lên nhất định sẽ là một trợ lực siêu cường, trong khi mọi người đang ăn tối thì cánh cửa đã bị gõ.

"Lúc này ai sẽ đến? không phải không có ai ở phòng bên cạnh sao? "Tề Chấn đứng lên hỏi "Xin hỏi là ai? "bọn họ đang ăn cơm những thứ này hắn sợ người có tâm nhìn thấy bất lợi cho bọn họ.

"Xin chào, xin hỏi đây là chỗ ở của Ngôn Dục Ngôn tiên sinh sao?" Người ngoài cửa hỏi.

"Đúng vậy, xin hỏi ngài là?"

"Xin chào, Ngôn tiên sinh, tôi là trợ lý Tiếu Bác của chủ tịch căn cứ Lê Trợ tiên sinh"

Chờ đến, khóe miệng Ngôn Dục thoáng nhếch lên một chút ý bảo Tề Chấn mở cửa ra. Cửa mở ra Tiếu Bác nhìn thấy chính là người ngồi ở trước bàn vây quanh ăn cơm. Cái này ăn cái gì? Hiện tại chẳng lẽ không phải mạt thế sao? Anh ta có bị ảo giác gì không? Tại sao bữa ăn này cảm thấy ngon và muốn ăn như vậy. Tô Bắc Khương nhìn Tiếu Bác đang nhìn chằm chằm món ăn này liền hỏi

"Trợ lý Tiếu, chúng tôi đang chuẩn bị ăn tối anh có muốn ăn cùng nhau không?"

Tiếu Bác phục hồi tinh thần ho khan một chút "Không cần, tôi tới là đã quấy rầy Ngôn tiên sinh" Hắn đứng trước mặt Ngôn Dục cúi đầu trước Ngôn Dục cúi đầu

"Ngài hảo Ngôn tiên sinh, chúng tôi may mắn gặp được Ngôn Hạc Hiên tiên sinh ở đế đô trước tận thế."

Ngôn Dục gật gật đầu, Tiếu Bác nhận được hồi âm tiếp tục nói "Hôm nay ở căn cứ thấy Ngôn tiên sinh, Lê Trợ tiên sinh mời Ngôn tiên sinh ngày mai đến văn phòng nói chuyện."

"Có thể, mời trợ lý Tiếu dùng một bữa tối chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu."

Lý Thục Lan bày ra một bộ bát đũa mới, Tiếu Bác nhịn không được những cám dỗ đồ ăn ngon này ngồi xuống.

"Trợ lý Tiếu, Lê Trợ tiên sinh có biết anh trai tôi không? " Ngôn Trạch Vũ nhìn ra nghi hoặc của Tiếu Bác chỉ vào Tô Bắc Khương "Đây là em gái chúng tôi Tô Bắc Khương tôi là Ngôn Trạch Vũ."

Tiếu Bác bừng tỉnh đại ngộ "Xin chào cô Tô, Ngôn tiên sinh nổi tiếng như vậy tin tưởng chỉ cần là thương nhân chính trị không ai không nhận ra."

Tô Bắc Khương gật gật đầu không có hỏi vấn đề khác, nhìn bộ dáng Ngôn Dục hình như đã sớm biết sẽ có người tới tìm bọn họ, đợi đến khi Tiếu Bác đi rồi Tô Bắc Khương mới nắm lấy cơ hội hỏi

"Nhị ca, có phải anh biết sẽ có người tới tìm chúng ta không?"

"Biết, khi chúng ta đi chợ giao dịch có người đi theo phía sau chúng ta."

"Vậy làm sao anh biết là người của căn cứ trưởng? "

"Sau khi anh ta đi ra liền đi về phía tòa nhà văn phòng em cảm thấy sao em gái ngốc."

"Vậy ngày mai vừa vặn là một cơ hội tốt để hỏi thăm tin tức, yên tâm đi tôi sẽ mang tin tức của Ngôn Mặc về."

Mạt thế hình như đã hơn nửa tháng hiện tại giao thông tê liệt không nói nếu như không phải ngày đêm coi như bình thường, bọn họ đều sắp không phân biệt được ngày tháng hiện tại tuyết rơi dày không biết Ngôn Mặc và Ngôn Bách bây giờ thế nào rồi.

"Chúng ta chỉ ở đây hai ngày, em có thể nhìn ra được Ngũ ca rất lo lắng cho anh Ngôn Mặc và anh Ngôn Bách."

"Không cần lo lắng, anh đi xem bọn họ tìm chúng ta có chuyện gì về rồi sau đó nói. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play