Khi mọi người xuống sân thì cái xác đàn ông lõa lồ kia đã được phủ vải trắng.

Biểu cảm của những người ở đây đã cứng đờ như tượng tạc, thậm chí còn quên cả ngại ngùng.

Chỉ còn Vệ Đông vẫn đang mất hồn mất vía kéo Kha Tầm hỏi: “Kha nhi, ông có nhìn thấy cảnh đêm qua không? Kinh chết tôi rồi!”

“Chẳng phải lần nào ông cũng ngủ rất sớm sao?” Kha Tầm hỏi lại.

Vệ Đông đấm vào ngực: “Chẳng hiểu sao nửa đêm lại tỉnh, tiếng bọn họ gây ra quá… Lúc đó Hạo Văn nhi còn nép bên cửa sổ nhìn, tôi cũng chơi dại chạy tới hóng, kết quả là mắt không động đậy được nữa, bị ép xem hết nguyên một màn… Mù đến nơi rồi đây này…”

Kha Tầm vỗ vai thằng bạn: “Coi như chưa nhìn thấy đi vậy.”

Sao có thể chưa nhìn thấy? Cái cảnh đó có sống 800 năm cũng éo quên được đâu! Vệ Đông nhìn thi thể đắp vải trắng trên mặt đất mà thở dài, bỗng cảm thấy người này thật đáng thương, tinh tẫn thân vong… Chết thì chết đi, trước khi chết còn bị can lộ lộ hết cả ra trước mặt mọi người, đã thế còn phóng to lên cực hạn.

Tần Tứ và ông cụ Lý Thái Dũng cũng mới xuống tầng, biểu cảm của hai người đều thấp thỏm lo lắng, Tần Tứ quay đầu nói với những người đằng sau: “Nâng xuống đây đi, rồi dùng vải trắng đắp lên.”

Biểu cảm như hóa đá của mọi người biến đổi trong nháy mắt, Cầu Lộ xông tới như đã phát điên: “Ai chết nữa? Còn ai chết nữa?!”

Chẳng mấy chốc đã thấy hai người nâng cái xác đắp vải trắng xuống, đặt song song với thi thể của Sấu Trúc.

“Là Trĩ Điều?” Kha Tầm hỏi.

Tần Tứ gật đầu.

Cầu Lộ quay sang hỏi Kha Tầm như phát điên: “Là Trĩ Điều sao? Sao cậu biết là anh ta? Sao mà cậu biết được?”

Hâm Miểu tái nhợt như tờ giấy bỗng mở miệng: “Tôi thấy, đêm qua người phụ nữ váy đỏ kia gõ cửa phòng 309, sau khi cô ta tiến vào thì Trĩ Điều liền lao ra.” Nói xong lại quay sang Tần Tứ, “Hình như anh ta xông vào cửa của phòng các anh.”

Tần Tứ gật đầu: “Có lẽ đêm qua anh ta sợ quá nên hoảng hồn gõ cửa phòng chúng tôi. Cụ Lý không nỡ lòng nên mở cửa cho anh ta.”

“Cái chết của lão ta có liên quan gì tới cô gái váy đỏ kia không?” Chu Hạo Văn bỗng hỏi.

Tần Tứ bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu chuyện này lắm, đêm qua anh ta hoảng hốt vào phòng chúng tôi, bảo người đàn bà kia không phải Tiểu Tang mà là một con yêu quái trắng toát rất đáng sợ, sau đó còn oán giận Sấu Trúc vì mở cửa cho ả… Tóm lại cũng chỉ lải nhải mấy câu đó thôi, đại khái khoảng hơn một tiếng sau thì anh ta tự bóp chết chính mình.” Rõ ràng Tần Tứ không được ngon giấc, đôi mắt thâm đen lộ ra nét suy sụp tinh thần, “Chẳng biết có liên quan tới người phụ nữ đó không.”

“Cái gì?! Bóp chết chính mình?” Cầu Lộ trợn trừng mắt, “Sao anh ấy phải tự bóp chết mình? Một người làm sao tự bóp mình chết được?!”

Cầu Lộ điên cuồng nhào tới cái xác đắp vải trắng, mọi người còn chưa kịp cản thì chị ta đã xốc tấm vải ra —— Trĩ Điều vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua, hai tay siết chặt lấy cổ của mình, khuôn mặt tím tái xanh đen, đôi mắt đỏ ngầu, đầu lưỡi tím đen cũng lè ra…

“Á!!!” Chẳng biết là người nào sợ đến mức kêu lên.

Chẳng mấy chốc đã có người phủ lại tấm vải trắng che lấy cái xác, thi thể được nâng lên rồi khiêng ra khỏi cửa lớn cùng xác của Sấu Trúc một cách vô tình.

Cầu Lộ như bị rút xương, mềm nhũn dựa vào tường: “Trĩ Điều… Anh ấy đã nói sẽ cưới tôi, đợi anh ấy ly hôn xong sẽ cưới tôi! Anh ấy đã nói sẽ cưới tôi mà!”

Mọi người hết sức bất ngờ với chuyện này, vì lúc trước không thấy hai người có tương tác gì mấy, nhưng những chuyện riêng tư trước bờ sống chết đã trở nên chẳng còn đáng kể.

Sa Liễu cảm thấy trạng thái hiện tại của Cầu Lộ sẽ ảnh hưởng rất lớn tới khả năng phân tích vấn đề nên đi qua vỗ nhẹ lên vai đối phương: “Người chết rồi không sống lại được nữa, hiện tại việc chúng ta cần làm là nghĩ cách thoát khỏi đây và sống sót!”

Cầu Lộ không có phản ứng, vẫn cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại, mọi người cũng chẳng hơi đâu an ủi chị ta nữa, bắt đầu nhanh chóng thảo luận tình hình.

Sa Liễu nói đầu tiên: “Giờ mọi chuyện rất loạn, có đến hai cái chết xảy ra liền nhau, cái chết của Sấu Trúc thì dễ hiểu, là bị cô gái váy đỏ đêm qua… hại chết, nhưng Trĩ Điều lại chết một cách rất kỳ lạ.”

“Trĩ Điều đi ngược lại với quy tắc cố định, gõ cửa phòng người khác.” Người lên tiếng là Chu Hạo Văn.

Kha Tầm cũng gật đầu: “Cái chết của Trĩ Điều tương tự hai cô gái hôm qua, đều là bị trừng phạt do thăm viếng, hai cô gái kia chết cháy giống như sự việc đã xảy ra ở 402, vậy thì hẳn là cái chết của Trĩ Điều cũng có liên quan tới căn phòng 309 mà anh ta ở.”

Nhưng Trĩ Điều đâu có chết ở trong phòng 309!” Hâm Miểu nghi ngờ.

“Chúng ta đã nói về điều này hôm qua rồi, địa điểm tử vong chưa chắc đã chỉ hạn chế trong căn phòng của mình, chỉ cần làm trái quy tắc cố định thì dù chạy trốn tới đâu thì cũng sẽ bị căn phòng của mình cắn ngược lại.” Kha Tầm tiến lên giải thích.

Hâm Miểu còn định nói gì đó nhưng lại bị Chu Hạo Văn vô tình cắt lời: “Pass chuyện này đi, chúng ta nói tiếp về người phụ nữ váy đỏ kia.”

Mục Dịch Nhiên nhìn Sa Liễu: “Cô ta tới từ nơi nào?”

Sa Liễu cố tỏ ra bình tĩnh: “Đúng là từ phòng 410 của chúng tôi.”

Rõ ràng mọi người cũng không ngờ đến câu trả lời này, tất cả đều dồn ánh mắt về phía Sa Liễu.

“Đêm qua người phụ nữ màu trắng lại xuất hiện trong phòng chúng tôi, trong bóng đêm tôi thấy cô ta đổi sang đồ đỏ, trang điểm, đội tóc giả, đi giày cao gót ra cửa…” Đến giờ nhớ lại Sa Liễu vẫn thấy sợ.

Tần Tứ giật mình: “Bảo sao đêm qua cô ta không gõ cửa phòng 410.” —— xem ra đêm qua anh cũng vẫn luôn quan sát kỹ càng những việc xảy ra.

“Nếu 309 và 402 có cùng bộ quy tắc tử vong thì rõ ràng người phụ nữ màu trắng ở phòng 410 thuộc về bộ quy tắc khác,” Chu Hạo Văn lại nói, “hơn nữa chúng ta cần phải tự tìm hiểu bộ quy tắc này.”

Mọi người trầm tư gật đầu, tán thành với lời cậu ta nói.

Tiếng xâu chìa khóa đập vào nhau quen thuộc lại vang lên, ông già nhà ở sát cổng đang đi bộ tới quán cơm.

Mọi người lũ lượt tốp năm tốp ba đi tới, nghe ông già bảo vệ nói những câu không khác mấy hôm qua: “Mọi người đông đủ rồi chứ, hôm nay chúng ta cùng nghe hai chuyện.”

Vào lúc này mọi người đều dỏng tai lên nghiêm túc lắng nghe, bao gồm cả Cầu Lộ vẫn còn đang lau nước mắt.

“Nói về phòng 309 trước đi, hồi xưa bà Tôn ở đó, cứ bảo con cháu đuề huề nhưng lại chẳng có đứa nào có hiếu, một đống con trai con gái mà chẳng ai muốn lo cho bà, kết quả là bà ấy nghĩ quẩn rồi thắt cổ.” Ông bảo vệ nói xong còn thở dài.

Đêm qua Trĩ Điều tự bóp chết chính mình, cũng là ngạt thở mà chết giống với thắt cổ, xem ra đây chính là phản phệ đến từ phòng 309.

“Giờ nói đến 410 đi, chuyện này hơi dài.” Ông già nhà sát cổng ngồi lên cái ghế Kha Tầm đưa tới, gật đầu cười với cậu rồi hắng giọng kể, “Hồi đó 410 là gia đình trí thức cấp cao trong số mấy người chúng tôi, gia đình gồm có hai vợ chồng công nhân Trần và bác sĩ Chu và ba đứa con, đứa con cả Nhã Phân từ bé đã bị bệnh, chúng tôi vẫn hay gọi bỗ bã là bệnh người già, còn khoa học nói đó là bệnh bạch tạng, tóc trắng, cả người cũng trắng, đẻ ra mắt đã kém, không nhìn được ánh sáng.

“Ba đứa nhỏ đều ngoan lắm, Nhã Phân thông minh, chỉ là về sau khi đi học cấp ba thì bị bạn bè bêu rếu đặt biệt danh nên quyết định không đi học nữa. Nhã Phân có lòng tự trọng cao, không thích ra đường, nói là sợ cháy nắng nên chỉ ở lì trong nhà cả ngày đọc sách thôi. Vợ chồng công nhân Trần đã mua nhà mới lâu rồi, mấy năm trước đã mang mấy đứa nhỏ dọn sạch ra ngoài. Ở khu tập thể chỉ còn mỗi Nhã Phân, con bé không muốn tới những nơi xa lạ, dù gì ở đây hàng xóm láng giềng đều quen biết nó, cũng không bị sợ hãi hay bất ngờ khi thấy nó nữa.”

“Cha mẹ con bé ở xa lắm, bác sĩ Chu về đây một tuần một lần, mang đồ ăn thức uống cho Nhã Phân. Bình thường Nhã Phân chỉ ở lì trong phòng, con bé lại sợ ánh sáng, đại tiện tiểu tiện cũng giải quyết hết trong nhà, chỉ đến tối mới dám đi nhà vệ sinh. Cái nhà vệ sinh ở hướng Tây tầng bốn chính là nơi đặc quyền của nó, mọi người cũng chẳng thích đụng phải nó lúc đêm hôm.”

“Nhã Phân có tài, thích đọc sách, thích học, lúc nào cũng viết thơ ca tiểu thuyết, đôi khi gửi tới tòa soạn báo còn được đăng bài. Về sau nghe nói có bạn thư từ gì đó, hai người gửi thư qua lại nhiều năm, về sau đến lúc gặp mặt thì hẳn là bên kia không vui vẻ gì.”

“Sau đó Nhã Phân thay đổi, trở nên điên điên khùng khùng, chúng tôi vẫn bảo là bị bệnh tương tư. Cả ngày chỉ muốn làm mấy chuyện yêu đương, còn nói mình muốn đón ánh sáng mặt trời, muốn gặp bạn bè với người yêu, nắm tay dạo phố với người yêu để tất cả mọi người chúc phúc cho bọn họ. Chúng tôi cũng chỉ hùa theo cho nó vui, đứa bé ấy đáng thương lắm.”

“Ba mẹ cô bé chăm cho em trai và em gái kỹ lắm, nhà họ giàu, năm nào cũng đi du lịch, chỉ mình con bé không đi được. Chuyển sang nhà lớn, con bé cũng kêu không thích đi, mẹ nó có khuyên cũng không được. Đồng tử lâu của chúng tôi bị lũ súc sinh kia xây tường xi-măng vây lại ba ngày, cha mẹ con bé cũng chẳng biết, cũng chẳng quản nó nữa.”

“Về sau Nhã Phân cũng không tự nhốt mình trong phòng nữa, thường xuyên ra ngoài đón nắng, chẳng đội mũ cũng chẳng đeo kính. Cái bệnh kia sợ nhất là ánh sáng, Nhã Phân chết sớm, có lẽ cũng vì mặt trời chiếu cho. Hẳn là lòng cũng chẳng thoải mái gì.”

“Không nhiều người biết Nhã Phân chết, còn tưởng con bé được ba mẹ đón về thành phố sống sung sống sướng. Thực ra nó chết trong phòng 410, cha mẹ nó vội vội vàng vàng về thu xếp hậu sự, còn không cho mấy người già chúng tôi đi viếng.”

Sau khi nói xong, ông già im lặng rất lâu.

Nhã Phân trong lời của ông già bảo vệ quả thực không giống với người khổng lồ màu trắng thoải mái tràn trề trong cảnh tượng kỳ quái kinh dị đêm qua.

“Cả đời cô ấy chỉ muốn thấy được ánh sáng, có lẽ sự việc đêm qua là muốn để mọi người cùng chứng kiến.” Hâm Miểu chỉ là một cô gái, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề từ góc độ của Nhã Phân.

“Thì nó cũng không nên hại người ta chứ.” Cầu Lộ thều thào, “Còn hại chết hai người một trực tiếp một gián tiếp.”

“Vì cô ta có oán khí.” Mục Dịch Nhiên vẫn lãnh đạm, “Loại oán khí đó vừa khéo phù hợp trở thành điều kiện chết.”

“Thực ra ba vụ án xảy ra đều có oán khí đằng sau.” Kha Tầm bổ sung, “Giống như cụ Lý đã nói trước đó, mọi sự đều có nhân quả.”

“Ăn cơm.” Cô Năm gọi mọi người.

Đám người lục tục tiến vào quán ăn, hôm nay chẳng ai muốn ăn sáng ngoài sân, cảm giác như hai cái xác phủ vải trắng kia vẫn còn đang hấp hối chưa tắt thở.

“Về cơ bản đã giải quyết xong ba vụ, giờ chúng ta phải tìm ấn từ nơi nào?” Sa Liễu không bụng dạ đâu mà cơm nước, lên tiếng hỏi.

“Vụ việc ở 410 vẫn chưa được giải quyết.” Chu Hạo Văn nói, “Trước mắt chỉ biết được nguyên nhân tử vong, nhưng vẫn chưa làm rõ được quy tắc tử vong.”

Tần Tứ cũng trầm ngâm: “Đúng vậy, hai gian phòng kia xảy ra chuyện là vì làm trái quy tắc thăm viếng, bị linh hồn trong chính căn phòng đó giết chết. Nhưng trường hợp của Nhã Phân thì khác, tại sao cô ấy lại đột ngột xuất hiện? Người trong phòng 410 cũng đâu làm gì trái với lệnh cấm.”

“Thế nên Nhã Phân mới không tập kích người trong phòng là chúng tôi.” Sa Liễu lập tức nói, “Đêm qua cô ta còn đi quanh tầng lầu tìm kiếm, có lẽ là tìm con mồi thích hợp để xuống tay, Sấu Trúc chủ động mở cửa cho cô ta, rõ ràng đó là lời đáp lại.”

Chán sống mà đáp lại  —— Sa Liễu không muốn nói thêm câu này.

“Nhưng tại sao lại là Nhã Phân phòng 410? Mà không phải 411 hay 307?” Kha Tầm vừa bóc trứng gà vừa nói.

“Vì…” Sa Liễu cảm thấy mình có thể cho ra đáp án, “Vì ban ngày Sấu Trúc đã cho đối phương một tín hiệu đáp lại! Sấu Trúc là người đầu tiên phát hiện và chỉ ra bài thơ Nhã Phân viết trong WC! Hơn nữa cũng chỉ mình anh ta nói cái loại thơ đó lãng mạn, bản thân điều đó đã là một kiểu khen ngợi và thừa nhận rồi!”

“Nếu nói vậy thì việc gì Nhã Phân phải đi tìm con mồi, trực tiếp gõ cửa phòng 309 của Sấu Trúc là được.” Chu Hạo Văn nói.

Sa Liễu bị chặn họng không đáp được câu nào.

Ngay khi mọi người cảm thấy bế tắc, giọng nói của Mục Dịch Nhiên lại vang lên: “Sở dĩ là Nhã Phân của 410, là vì có người thả cô ta ra vào đêm hôm kia.”
Hết chương 11.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play