Khi ánh tuyết bên ngoài lều đã trắng bệch thì Kha Tầm biết Hắc Thi Thiên đã xuất hiện.

Mục Dịch Nhiên nói chỉ khi Hắc Thi Thiên xuất hiện mới có thể dựa vào ánh tuyết để thấy rõ hình vẽ trên đỉnh lều, điều này không sai, vì ánh tuyết đã thay đổi.

Kha Tầm cảm thấy các giác quan của mình như khác đi, ánh tuyết chớp mắt cái đã thay đổi, ngay từ chiều ngày đầu tiên khi vào tranh cậu đã phát hiện, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sự biến chuyển này có ý nghĩa gì.

Nhưng hiện tại cậu cũng chẳng buồn tự kiểm điểm nữa, khi ánh tuyết chuyển sang trắng bệch thì cậu di chuyển xung quanh để tìm kiếm góc độ thích hợp có thể nhìn thấy hình vẽ.

Lều đầu tiên Mục Dịch Nhiên tiến vào chính là lều của cậu, Kha Tầm không nói chuyện với hắn, sợ gián đoạn việc ghi nhớ hình vẽ, cậu chỉ lẳng lặng nép sang một bên nhường không gian cho hắn.

Mục Dịch Nhiên nhìn chằm chằm đỉnh lều không chớp mắt, con ngươi tối đen khẽ dao động, rõ ràng là đang cố gắng ghi nhớ hình vẽ.

Kha Tầm quan sát bên ngoài lều, bóng dáng to lớn của Hắc Thi Thiên đáp xuống, bước chân thong thả đi về dãy lều.

Để tránh bị tận diệt thì khoảng cách giữa bảy lều cũng không gần, giữ một khoảng nhất định nhưng cũng đủ để mọi người có thể chạy qua lại.

Trước khi Hắc Thi Thiên đi tới gần dãy lều thì Mục Dịch Nhiên đã rời khỏi lều của Kha Tầm, xông vào lều Vệ Đông.

Kha Tầm nhìn chằm chằm bóng dáng Hắc Thi Thiên, thấy nó đi về phía lều của Tần Tứ.

Cha Cảnh rời khỏi lều của mình, còn cách vài bước nữa là nó tới thì ông kịp chạy vào lều của Tần Tứ.

Hắc Thi Thiên dừng bước rồi đi về phía lều của Sa Liễu.

Mục Dịch Nhiên chung nhóm với Sa Liễu thì đang ở trong lều của Vệ Đông, thời gian quá ngắn, hắn còn chưa kịp ghi nhớ hình vẽ trên lều.

Kha Tầm chạy ra khỏi lều của mình, sau đó chạy về phía lều của Sa Liễu. Cậu không lên tiếng báo với Mục Dịch Nhiên, bởi vì không xác định âm thanh có hấp dẫn sự chú ý của Hắc Thi Thiên không.

Mà điều khiến cậu vui mừng là Mục Dịch Nhiên lại ăn ý với cậu như vậy — hắn vẫn ở trong lều của Vệ Đông tiếp tục ghi nhớ hình vẽ trên lều.

Kha Tầm nghĩ, nếu Mục Dịch Nhiên đã nhớ rõ hình vẽ trên lều của mình rồi thì cậu cũng không vội quay lại, cứ ghép nhóm với Sa Liễu là được, sau đó tùy cơ ứng biến.

Lúc này cả bốn lều đều đã phù hợp với điều kiện hai người một lều, Hắc Thi Thiên hơi dừng chân, sau đó đi về phía lều của hai mẹ con nhà Cảnh.

Cha Cảnh vội vàng rời khỏi lều của Tần Tứ rồi chạy về lều của mình, Mục Dịch Nhiên thì rời khỏi lều của Vệ Đông, đi vào lều Tần Tứ.

Hắc Thi Thiên lại xoay người đi tới lều của cha Cảnh, Kha Tầm lập tức đảm đương nhiệm vụ chữa cháy, rời khỏi lều Sa Liễu đi vào lều cha Cảnh.

Khoảng khắc gay cấn chạy đua với tử thần xảy ra trong đêm tối, gần như là lặng lẽ, căng thẳng, kinh sợ, không chỉ một mà hai, thậm chí là ba bóng người liên tục chạy qua chạy lại giữa bảy lều, không ai nói gì, không ai quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm về hướng mình muốn tới, dốc hết sức lực tiến lên, liều mạng được ăn cả ngã về không.

Nhưng ai cũng ngày càng lo lắng, không ai biết BOSS cấp “thần” Hắc Thi Thiên này đến lúc nào sẽ đột nhiên bùng nổ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đồng nghĩa với việc thời điểm nó bùng nổ đã đến gần.

Hi vọng của mọi người đều đặt trên người Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên đã đi hết năm chiếc lều, nhưng việc này vẫn chưa đủ. Hắn còn phải sửa sang và sắp xếp lại bảy hình ảnh này, sau đó ghép lại thành một hình hoàn chỉnh.

Nói thì dễ, nhưng tất cả đều tiến hành trong đầu, cực kì khó khăn, chưa kể tới hình ảnh trên bảy lều phức tạp khó nhớ, không nhớ lầm đã khó rồi lại còn phải tái hiện lại mỗi hình ảnh rồi ghép lại hoàn chỉnh trong đầu, thử thách không chỉ là trí nhớ.

Khi Mục Dịch Nhiên đang gian nan sắp xếp lại hình ảnh thì thần kinh mỗi người đều đã căng chặt tới cực hạn rồi, tim ai cũng đập như nổi trống. Trong khi đó cả đội vẫn phải duy trì việc có lều sẽ có một người để hấp dẫn sự chú ý của Hắc Thi Thiên, mọi người vì vậy cũng phải chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ.

Tiêu hao cả sức mạnh và tinh thần khiến mọi người kiệt sức rất nhanh, vậy nên ngoại trừ Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm thì thể lực của những người khác đều giảm thấy rõ, tốc độ chạy cũng chậm lại.

Cha Cảnh lớn tuổi nhất là người đầu tiên không trụ được, đùi mềm nhũn, chân lảo đảo ngã ngay trên đường tới lều khác, đầu gối đập trúng một cạnh đá sắc, đau tới mức không thể ngồi dậy.

Hắc Thi Thiên chỉ cần hai bước là có thể tới gần, tám cánh tay như tấm lưới trời hạ xuống.

Kha Tầm lập tức xông ra ngoài, ngay khi bàn tay khổng lồ của Hắc Thi Thiên sắp túm được cha Cảnh thì cậu vội đẩy cha Cảnh ra, bàn tay khổng lồ lại không hề dừng lại, xách luôn Kha Tầm ngay dưới tầm tay lên.

“Kha Tầm!”

Kha Tầm nghe thấy có người vội vàng kêu lên.

Là tiếng đàn ông. Không phải Vệ Đông, Vệ Đông luôn gọi cậu là ‘Kha nhi’. Cũng không phải Tần Tứ hay cha Cảnh, bọn họ gọi cậu là ‘Tiểu Kha’ hoặc ‘cậu Kha’.

Kha Tầm bị bàn tay khổng lồ túm khỏi mặt đất, góc nhìn lập tức thay đổi, nhưng cậu vẫn cố gắng quay đầu lại tìm kiếm người vừa gọi mình.

“Tạm biệt.” Kha Tầm cong mắt cười với hắn, sau đó vẫy vẫy tay.

Có chết cũng phải chết đầy kiêu ngạo.

Quay đầu lại, Kha Tầm ngửa mặt nhìn cái đầu to đùng bên trên.

Hắc Thi Thiên tám tay màu da tối đen, hai mắt vừa to vừa lồi ra ngoài, mắt đỏ đồng tử chàm, lỗ mũi vừa to vừa dẹt thở ra từng hơi dài, khoang miệng đỏ thẫm kéo tới mang tai, bốn chiếc răng nanh vừa to vừa dài vừa nhọn nhô ra khỏi miệng, một khi cái miệng kia mở ra thì không khác gì chậu máu.

Cuối cùng cũng tới thời khắc này, Kha Tầm lại không thấy sợ hãi chút nào, cậu thậm chí còn thoải mái vẫy tay với nó, sau đó ân cần thăm hỏi: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, các hạ xấu vờ lờ.”

Có lẽ các hạ này chưa từng thấy người tế nào không hét không giãy không sợ thế này, vậy mà không lập tức ra tay ‘hưởng dụng’ Kha Tầm, chỉ trợn đôi mắt đỏ quạch lên nhìn chằm chằm mặt cậu.

Kha Tầm bị nó xách tới trước mặt, không thể không đối mặt với nó, thấy trên khuôn mặt ngăm đen lại xấu xí kia loáng thoáng như có gì đó sắp hiện hình.

Là cái gì? Kha Tầm mở to hai mắt nhìn kỹ, từ phía dưới truyền tới tiếng Mục Dịch Nhiên chỉ đạo vừa gấp vừa trầm: “Lều số bốn chuyển tới bên trái lều số một, lều số ba chuyển về phía Đông của lều số một, lều số năm chuyển tới phía Tây của lều số bốn…”

Mặt Hắc Thi Thiên đang thay đổi, trên gương mặt đen thui loáng thoáng hiện ra đôi lông mày cong như trăng rằm, cùng đôi mắt dài nhỏ hiền từ đôn hậu.

Là mặt thiện của Hắc Thi Thiên!

Mặt thiện của Hắc Thi Thiên sắp hiện hình!

Nhưng dường như sức mạnh của nó còn chưa đủ lớn mạnh nên khuôn mặt này vẫn là mặt ác của Hắc Thi Thiên, Hắc Thi Thiên thiện lương như một phôi thai không ngừng muốn phá tan màng chắn, nó đang cố gắng tranh đấu.

Hắc Thi Thiên hung ác rốt cục đã bị chọc giận, tám cánh tay múa may giơ lên cao như muốn bẻ vụn hết thảy những lực lượng muốn chống lại nó, hai ngón tay to đùng cầm lấy Kha Tầm, mở to cái miệng khổng lồ như chậu máu chuẩn bị nhét Kha Tầm vào trong miệng!

Nó định nuốt sống cậu!

Kha Tầm quát to một tiếng vailone —— cậu thà bị phanh thây chứ không muốn du lịch một vòng trong bụng thứ này rồi bị chuyển hóa thành một đống shit của thần. Cậu liều mạng ôm lấy răng nanh của Hắc Thi Thiên, gì thì gì cũng không chịu chui vào miệng nó.

Hắc Thi Thiên vươn đầu lưỡi trơn trượt đỏ hồng mò mẫm, nhẹ nhàng cuốn lấy Kha Tầm đang bám trên răng xuống, ngay khi bị nó cuốn vào trong miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng Mục Dịch Nhiên quát khẽ: “Lật lều!”

Hai màu đỏ đen trước mắt Kha Tầm lập tức được bao phủ bởi ánh vàng lấp lánh, cậu buộc phải nhắm chặt mắt lại, dù vậy lông mi cũng không thể cản được thứ ánh sáng chói mắt này, bên tai vang lên những tiếng trầm thấp như tiếng ngâm nga, nghe vừa thiêng liêng lại trang nghiêm, lại như một đoạn nhạc tới từ thiên đường, quanh quẩn nơi chóp mũi là hương hoa cỏ và hương liệu. Cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên nhẹ nhõm, từng lỗ chân lông đều như được gột rửa.

Trong tiếng thánh ca, hương hoa cỏ và ánh vàng lấp lánh, Kha Tầm thử mở to mắt.

Chỉ có thể nhìn thấy trước mắt là một đôi môi xinh đẹp vừa lớn vừa mềm mại, có thứ gì đó khẽ nhấc cậu ra khỏi hai cánh môi, góc nhìn thay đổi, cậu thấy Hắc Thi Thiên xấu xí ngăm đen đã biến mất, mà trước mặt cậu là Hắc Thi Thiên thiện lương khuôn mặt nghiêm trang, làn da trắng như ngọc, ngũ quan dịu dàng mượt mà, dù trong mắt không có sinh khí nhưng vẫn có thể làm yên lòng người.

Hắc Thi Thiên thiện lương đổi tay thả cậu xuống, mặt Kha Tầm đối diện với mặt đất, cậu thấy bảy chiếc lều đã bị lật ra, như bảy cái bát đơn sơ, hình vẽ dưới đáy bát ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Đó là chữ của người vùng cao dùng hoa cỏ và máu thịt vẽ thành, Kha Tầm đoán chữ này đại khái là chữ kí của họa sĩ Cừu Kiện.

Mục Dịch Nhiên từng nói sọ là nơi cất chứa toàn bộ sức sống và linh hồn.

Cừu Kiện là tín đồ trung thành của Sa Đà giáo, ông ta dùng toàn bộ sức sống và linh hồn chuyển hóa thành chữ kí rồi khắc vào trong bát thờ cúng thần, lấy chính bản thân mình để làm đồ tế để hiến dâng cho tín ngưỡng.

Còn việc ông thờ phụng Thanh giáo tôn thờ ác thần hay Sa Đà giáo nguyên bản ngay thẳng thì chỉ có thể ‘nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí’…”

*Bậc nhân đức nhìn gì cũng thấy nhân từ, bậc trí tuệ nhìn gì cũng thấy trí tuệ.

Một khung ảnh vuông mờ ảo hiện ra trong sắc vàng rực rỡ từ chữ kí, mọi người nối đuôi nhau đi ra, cuối cùng chỉ còn lại Mục Dịch Nhiên đứng cạnh khung tranh ngửa đầu nhìn Kha Tầm.

Kha Tầm cảm thấy hai ngón tay túm lấy mình buông lỏng ra, sau đó cậu ngã từ trên không xuống, đang nghĩ có khi lại được nam thần ôm vào lòng kiểu công chúa, ai dè Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc đứng tránh ra, nhường một khoảng trống cho cậu ngã xuống…

Rời khỏi tranh quay về phòng triển lãm số ba, tất cả mọi người đều ngồi bệt dưới đất thật lâu không nói năng gì.

Kha Tầm xoa bóp xương cốt toàn thân suýt bị ngã gãy, quay đầu lại nhìn về phía bức tường treo tranh ‘Tín ngưỡng’.

Đây là một bức tranh tôn giáo điển hình, phần lớn bức tranh dành cho tượng Hắc Thi Thiên mặt thiện và mặt ác, tượng thần được bao quanh bởi hoa, mây, lụa màu cùng các loại châu báu, mà ở trong tay tượng thần lại cầm bức tranh da người.

Trên da người có vẽ một pho tượng Hắc Thi Thiên hung dữ, đầu đội vương miện đầu lâu, cổ đeo vòng đầu người, choàng áo da người, một tay cầm bát đầu lâu, trong bát là não người, một tay cầm chùy kim cương chế từ xương người, cổ tay đeo vòng tay xương người, trước mặt bày đầy đồ tế máu mẹ lần lượt đựng trong sáu bát đầu lâu.

Kha Tầm nhìn chăm chú, phát hiện cái đầu người ở chính giữa vòng cổ là Đàm Tranh. Áo choàng được làm tự một bộ da người hoàn chỉnh, là Mã Chấn Hoa. Còn não và xương thịt người có lẽ là từ Chu Bân và Lý Tử Linh.

“Đang suy nghĩ gì.” Mục Dịch Nhiên đứng ở bên cạnh, từ trên cao buông mi thản nhiên nhìn xuống.

“Bảo sao lúc ở trong tranh tôi lại cảm thấy áp lực ngột ngạt như vậy,” Kha Tầm chỉ vào bức tranh, “hóa ra đây là một bức tranh trong tranh, nơi chúng ta đi vào chính là bức tranh da người trong tay Hắc Thi Thiên thiện lương.”

“Vl… vậy là mấy ngày nay chúng ta ăn ngủ trong bức da người này á?” Vệ Đông kinh hãi, sau đó quay đầu đi, “Ụ ẹ ——”

Trước khi rời khỏi phòng tranh số ba, Tần Tứ dặn dò những việc cần chú ý với Sa Liễu và gia đình nhà họ Cảnh, ví dụ như không thể kể chuyện vào trong tranh với người khác, và về bức tranh sau thì nhất định phải tới địa điểm được ghi trong vé vào cửa ở trong túi quần đúng giờ chỉ định.

Sa Liễu mặt mũi tái nhợt lảo đảo rời đi, ba người nhà họ Cảnh được giữ lại, Tần Tứ nói muốn giới thiệu bác sĩ tâm lý cho đứa bé.

Kha Tầm, Vệ Đông và Mục Dịch Nhiên lên xe rời đi, Kha Tầm đang muốn hỏi Mục Dịch Nhiên định về khách sạn hay lên thẳng máy bay rời đi luôn, nhưng vừa quay đầu sang đã thấy Mục Dịch Nhiên ngủ say rồi.

“Vất vả rồi.” Kha Tầm cười khẽ nói.
Hết chương 21.HẾT BỨC TRANH THỨ HAI.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play