Tần Tứ đứng dậy, đi tới vỗ vỗ vai cậu, trong giọng nói cũng khó tránh khỏi mang theo lạnh lẽo: “Chúng ta cố gắng chú ý thêm chút.”

Vệ Đông tháo tay nải xuống —— ban đầu cậu ta đeo ba lô đi vào, vào tranh lại biến thành một cái tay nải bằng vải thô.

Trong ba lô có thịt bò khô, chocolate, lạp xưởng, thậm chí cả hộp năm gói mì ăn liền, thấy đứa trẻ đáng thương kia đang hoảng sợ, đang tính móc chocolate ra an ủi, kết quả là vừa mở túi ra đã choáng, mì ăn liền biến thành bột vụn, chocolate biến thành một vật thể rắn vàng vàng không xác định, thịt bò khô và lạp xưởng biến ngược về trạng thái thịt sống, nát bầy nhầy một đống.

“Ôi đm biến thành cái gì thế này!” Vệ Đông trợn mắt nhìn chằm chằm cục vàng vàng vốn nên là chocolate trên tay.

“Trông có vẻ giống pho-mát.” Tần Tứ nói.

“Pho-mát?” Vệ Đông đần mặt ra, “Mì ăn liền biến về bột vụn, thịt chín biến về thịt sống thì tôi còn hiểu, chứ chocolate biến về pho-mát là thế quái nào?”

Kha Tầm sờ người tìm điện thoại, bấm sáng màn hình lên nhìn, quả nhiên chỉ để xem thời gian và chiếu sáng.

“Đại khái là biến chất.” Trả lời Vệ Đông xong thì hỏi lại Tần Tứ, “Mục Dịch Nhiên vẫn chưa đến?”

Tần Tứ lắc đầu.

Vừa nói xong thì chợt thấy ánh mặt trời lóe sáng, không ai mở nổi mắt, chờ ánh sáng dịu đi thì tầm nhìn lại nhiều thêm hai người, từ giật mình kinh ngạc tới lo sợ hoang mang rồi tới cuồng loạn gào thét.

Kha Tầm và Vệ Đông rối rắm nhìn hai người kia.

Nhìn bọn họ mà thấy được bản thân mình lúc mới vào tranh, khi đó không ai biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với những gì.

Trong số những người này, không biết đến cuối còn may mắn tồn tại được mấy người.

Hai người kia rốt cục thấy được nhóm người ở đây, lảo đảo chạy tới, là hai người trẻ tuổi một nam một nữ, nhìn có vẻ là một đôi, người con trai hỏi to về phía Kha Tầm: “Người anh em! Thế này là sao?”

Chờ hai người chạy tới gần thì Kha Tầm trả lời: “Đây là trong tranh, thế giới trong tranh, nghe không thể tưởng tượng nổi đúng không, nhưng đây là sự thật, hiện tại chúng ta đang ở trong bức tranh mà mấy người vừa nhìn thấy.”

Người con trai kia cũng bất ngờ, buột miệng chửi: “Mẹ nó nhảm nhí gì đấy?! Mày có vấn đề à?”

Kha Tầm nhíu mày: “Cậu có thuốc sao?”

Người con trai vừa sợ vừa giận: “Mày bị thần kinh à?!”

Kha Tầm: “Cậu chữa được à?”

Cậu con trai kia nổi giận: “ĐCM ——” Chửi xong thì vung tay muốn đấm lên mặt Kha Tầm, Kha Tầm dễ dàng né người tránh được, người kia còn muốn tiếp tục vung tay lại bị Vệ Đông đứng cạnh túm được.

“Người anh em kiềm chế chút đi,” Vệ Đông nói, “đừng chọc giận cậu ta, đánh thật thì cậu ta có thể đập cậu tới khóc gọi ba má luôn.”

“Tránh ra!” Chàng trai hất Vệ Đông ra, còn định xông vào Kha Tầm lại bị bạn gái gã ngăn lại.

“Chu Bân! Đừng gây chuyện! Mau hỏi xem chuyện gì đang xảy ra vậy!” Cô bạn gái đã hoảng sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy nức nở.

Chu Bân lườm Kha Tầm rồi buông nắm tay xuống, nhìn những người khác thì thấy cũng chẳng khác gì gã và bạn gái, ai cũng luống cuống hoảng hốt, chỉ có một người đàn ông dáng dong dỏng cao, trông tướng mạo có vẻ trầm ổn tươm tất đang nhìn về bên này, vì thế gã đi tới hỏi: “Người anh em này, xin hỏi đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tần Tứ mang theo kiên nhẫn của một bác sĩ, giải thích qua cho Chu Bân và bạn gái, Chu Bân và bạn gái nghe xong thì đứng chết trân tại chỗ.

Kha Tầm không có tâm trạng quan tâm tới bên kia, quay đầu nhìn về phía xa.

Phía xa xa là từng dãy núi chập chùng, đỉnh núi phủ một lớp tuyết đọng, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Bầu trời xanh thẳm, thậm chí xanh tới bất bình thường, rõ ràng là trời nắng ráo nhưng lại như ẩn giấu rất nhiều thứ đáng sợ.

Kha Tầm hít vào một hơi, trong không khí mang theo khí lạnh thấu xương cùng với hơi lạnh từ tuyết.

“Tôi cảm thấy hơi khó thở.” Vệ Đông ngồi sụp xuống nói.

“Ừ, chỗ này tuy trống trải nhưng cứ có cảm giác ngột ngạt đè nén.” Kha Tầm nói.

“Chẳng lẽ định để chúng ta ngạt chết?” Vệ Đông rùng mình, “Chết kiểu này thật đáng sợ, nếu thế thật thì tôi sẽ đập đầu chết trước.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy bạn gái Chu Bân khóc toáng lên ở phía sau: “Sao lại thế —— em không muốn chết —— Chu Bân! Chu Bân! Làm sao bây giờ! Em không muốn chết ——”

Vệ Đông và Kha Tầm liếc nhìn nhau, hiển nhiên là Tần Tứ đã nói rõ chuyện trong tranh cho bọn họ nghe.

Kha Tầm không muốn nghe nữa, hướng mắt về những đỉnh núi tuyết phía xa.

Vệ Đông nhìn quanh một lượt: “Sao sếp Mục vẫn chưa tới vậy, chẳng lẽ thà chết bên ngoài chứ không vào tranh?”

“Anh ta không phải kiểu người chùn bước chấp nhận số phận.” Kha Tầm nói.

Vệ Đông chậc một tiếng: “Khen ghê thế? Chẳng lẽ ông có ý với người ta thật?”

Kha Tầm vòng tay ra đỡ sau gáy: “Có rất nhiều kiểu ‘có ý’, có thể là bội phục đánh giá cao, có thể ngưỡng mộ ái mộ, cũng có thể là mê muội khuôn mặt và tâm hồn hắn.”

“… Được rồi, tôi biết ông là loại nào rồi.” Vệ Đông nói, “Ông cứ thoải mái đi, tôi ủng hộ ông. Dù sao thì chẳng biết lúc nào sẽ toi mạng trong tranh, nếu lúc nào cũng có thể chết được thì ông muốn làm gì thì làm.”

Hai người đang nói chuyện tào lao để bình ổn lại cảm xúc khi mới bước vào tranh, chợt thấy ánh mắt trời lại lóe lên, chờ nó dịu lại, nhìn quanh một lượt liền thấy Mục Dịch Nhiên với dáng người cao gầy nổi bật đang đi về hướng này.

Kha Tầm không tự giác cong khóe môi, đá Vệ Đông vẫn đang ngồi cạnh một cái: “Đứng dậy.”

“Làm gì.” Vệ Đông không tình nguyện đứng lên, “Nam thần của ông chứ có phải nam thần của tôi đâu, tôi còn phải đứng dọn đường chào đón à?!”

Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên đi tới mà cảm thán: “Sếp đúng là sếp, mặc đồ ăn mày mà vẫn có phong thái nghệ sĩ.”

Vệ Đông vươn bàn tay ra che trước trán nhìn mấy lần, cũng không khỏi cảm thán: “Bộ này mặc trên người chúng ta thì giống ăn mày, nhưng mặc lên người người ta thì đúng là phong thái thần tiên…”

Còn chưa dứt lời đã thấy tên gay chết tiệt bên cạnh tung tăng đi tới đón, chỉ có thể lầu bầu mắng câu “hám trai” rồi đi theo.

“Đã đủ người rồi.” Tần Tứ nói với Mục Dịch Nhiên.

Mười ba người.

Mục Dịch Nhiên quét mắt nhìn một lượt, cũng không để ý lắm, chỉ nhìn Tần Tứ: “Vị trí ở đâu?”

Tần Tứ chỉ về sau: “Dưới sườn núi.”

Đi qua mấy tảng đá cao chừng ba đến bốn người là tới con đường dốc đi xuống dưới chân núi, không có dấu hiệu của con người, cũng không có thảm thực vật, dọc sườn núi toàn là những tảng đá lớn bé không đồng đều, còn phủ một lớp hoa văn xám trắng.

Mà dưới chân núi cuối đường là một mảnh đất trống bằng phẳng, trên đất trống rải rác hơn mười chiếc lều, có lớn có nhỏ, to thì cực to, có thể chứa mười mấy người, bé thì cực bé, nhìn còn rất mỏng manh.

Tần Tứ đi đầu cẩn thận dò đường, Mã Chấn Hoa theo sát phía sau, Mục Dịch Nhiên liếc Kha Tầm một cái, không nói gì mà đi thẳng xuống, Kha Tầm đang muốn theo kịp lại thấy mấy người mới kia đang sợ hãi hoang mang đứng im tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.

Kha Tầm nhìn một nhà ba người kia, sau đó nói với người cha: “Theo kịp đi, ở lại đây không có ích gì đâu, trời tối lại càng nguy hiểm, sẽ chết ở đây đấy, đi xuống tìm cách rời đi, có lẽ có cơ hội sống sót.”

Người cha run rẩy môi, cuối cùng là một tay nắm tay vợ một tay nắm tay con lặng lẽ đi theo.

Những người khác nghe thấy lời Kha Tầm nói, có lẽ là xuất phát từ tâm lý đám đông, hoặc có lẽ là nhìn ra đám Tần Tứ Mục Dịch Nhiên có kinh nghiệm nên không định ở đây nữa, mọi người run rẩy vịn nhau đi xuống.

Kha Tầm thật ra có chỗ nghĩ mãi không ra, trong không gian trống trải sáng sủa thế này sao lại xuất hiện mấy thứ ghê tởm đáng sợ, người vẽ ra bức tranh này rốt cuộc đã nghĩ gì?

Sườn núi này tuy không dễ đi nhưng cũng không có chỗ nào nguy hiểm, chẳng qua trong mười ba người có bốn nữ và một cậu chàng choai choai nên lúc đi xuống không thiếu những tiếng hét hoảng sợ chao đảo.

Vệ Đông đã mon men tới cạnh cô bé xinh xắn tóc dài 18-19 tuổi, như thái giám theo hầu thái hậu nương nương, dìu cô nàng đi xuống.

Khi mặt trời bắt đầu ngả về phía Tây thì mọi người rốt cục đã đi được tới trước đống lều trại. Từ trong cái lều lớn nhất kia, một người đàn ông trung niên mặc vải bố tương tự bọn họ đi ra, khuôn mặt ngăm đen, môi khô nứt, thân hình thấp bé, hốc mắt xanh đen, con mắt trắng nhiều đen ít nhìn chằm chằm mọi người, cứng ngắc mở miệng: “Đêm nay đi ngủ sớm chút, đừng chạy lung tung bên ngoài. Trời vừa sáng thì tập trung ở lều này, tôi sẽ chờ mọi người ở đây. Giờ tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người.”

Mọi người không ai trả lời, chỉ im lặng nghe.

Người kia cũng không để ý, ánh mắt u ám đảo qua mọi người: “Mọi người đêm nay đều sẽ ngủ trong lều, lều nhỏ chỉ có thể chứa hai người —— nhớ kỹ, chỉ được hai người.”

Mười ba người, chỉ được hai người một lều, vậy có nghĩa là sẽ có một người bị lẻ ra.

Người đàn ông trung niên nói xong thì đi tới chiếc lều xa nhất, để lại một đám người.

Xem ra mọi người có thể tự chia lều.

Mã Chấn Hoa phản ứng đầu tiên, vội vàng đi tới trước mặt Mục Dịch Nhiên, ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn hắn: “Anh Mục, tôi… tôi có thể ở chung lều với anh không? Tôi xin anh!”

Không đợi Mục Dịch Nhiên mở miệng, lại nghe thấy cô gái trẻ đeo kính hơi mập kêu lên: “Chờ một chút! Có thể để tôi nói vài câu không?”

Mọi người đều chuyển mắt về phía cô.

Cô gái đeo kính kia ban đầu còn hoảng sợ thẫn thờ, lúc này lại bình tĩnh hơn những người mới khác, dù sắc mặt vẫn tái nhợt, giọng nói cũng run rẩy: “Tôi muốn nói là, tuy chúng ta không biết về sau sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì, nhưng tôi cảm thấy càng như thế thì chũng ta càng phải phát huy tinh thần tập thể. Bất kể là trong truyện hay trong phim thì mọi người đều biết rõ, người đơn lẻ trước giờ luôn không có kết cục tốt.”

Thấy mọi người đều lắng nghe, em gái đeo kính cũng cảm thấy được cổ vũ, chỉ vào đám Tần Tứ Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm, nói tiếp: “Có thể nhìn ra mấy người này đều có kinh nghiệm, cũng hiểu biết về nhau, so ra thì những người như chúng tôi không hiểu biết gì về… ‘thế giới’ này, chúng tôi rất bị động, rất bất lực, bình thường thì những người như chúng tôi dễ toi mạng nhất.

“Vậy nên sâu tận đáy lòng, tôi hi vọng mấy người có thể vì chủ nghĩa nhân đạo mà giúp đỡ chúng tôi, dù sao người đông sức mạnh, chúng tôi sống thì chắc chắn sẽ có ích với mấy người, càng ít người thì càng nguy hiểm, không phải sao?”

“Tôi cầu xin mọi người hãy giúp chúng tôi, để tất cả mọi người có thể sống sót, mọi người cùng góp sức, cùng tìm cách rời đi sẽ tốt hơn chỉ có bốn đến năm người tìm, đúng không?”

“Tôi cảm thấy người vừa rồi có vấn đề, hắn nhấn mạnh mỗi lều nhiều nhất chỉ được ở hai người, tôi cảm thấy nhất định có vấn đề, tôi có cảm giác đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

“Dưới tình huống như vậy, tôi cầu xin mọi người có thể rủ chút lòng thương với chúng tôi, không để chúng tôi một mình đi đối mặt với nó, được không?”

“Vậy nên ý của tôi là… những người có kinh nghiệm, xin chia ra ở cùng lều với những người không có kinh nghiệm chúng tôi, cho chúng tôi thêm chút cơ hội sống sót, cầu xin mọi người! Cầu xin mọi người! Tôi tin mọi người đều là người tốt, đều là người lương thiện, cầu xin mọi người!”

Kha Tầm không khỏi phải nhìn em gái đeo kính này vài lần.

Đúng là nhìn người không thể qua vẻ ngoài.

Em gái đeo kính này có suy nghĩ rất rõ ràng, nói chuyện cũng rành mạch có trật tự, nể hơn là dưới tình huống này mà còn có thể duy trì chút bình tĩnh, còn mạnh mẽ hơn mấy người đàn ông trong đội.

Những người mới vào tranh cũng không phải toàn kẻ yếu.
Hết chương 3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play