Lúc Kha Tầm tắm rửa xong đi ra thì Mục Dịch Nhiên đang gọi điện thoại, giọng đè thấp, còn nói tiếng Anh.

Kha Tầm tránh đến phòng ngủ, trải lại chăn rồi cầm di động quay lại phòng khách, thấy Mục Dịch Nhiên vẫn chưa gọi xong điện thoại thì ra hiệu với hắn là mình phải ra ngoài.

Kha Tầm xách theo túi chứa âu phục và sơ-mi của Mục Dịch Nhiên tới tiệm giặt là, rồi sau đó lại ghé vào siêu thị gần đó, trên đường nhận được điện thoại từ Vệ Đông.

Vệ Đông: “Đâu đấy?”

Kha Tầm: “Mua b...”

Vệ Đông: “Vl! Chưa gì đã thịt được người ta rồi?!”

Kha Tầm: “... Mua bộ áo ngủ. Có thể để tôi nói hết câu không vậy, cái phản ứng này của ông nguy hiểm quá đấy.”

Vệ Đông: “... Mẹ nó, có nguy hiểm bằng ông không? Lừa người ta về nhà ai biết ông muốn làm gì.”

Kha Tầm: “Có chuyện thì nói có rắm thì đánh, anh đây còn phải mua đồ.”

Vệ Đông: “Ông mua áo ngủ làm gì?!”

Kha Tầm: “Cho người kia mặc, có vẻ đêm nay không quay về được, vé xe hay vé máy bay về nhà đều không mua được.”

Vệ Đông: “Á à, người ta ở đâu ông cũng đã thăm dò được rồi, không hổ là gay thâm niên.”

Kha Tầm: “Cút đi, tôi nhìn danh thiếp trong túi áo anh ta.”

Vệ Đông: “A? Nói mau, sếp Mục làm gì? Đúng là sếp hay là minh tinh idol thịt tươi nhà ai?”

Kha Tầm: “Dù sao thì cũng đúng là ‘sếp’, còn ‘sếp’ to thế nào thì còn phải tìm hiểu sâu hơn mới biết được.”

Vệ Đông: “Cái ‘sâu hơn’ ông nói có phải cái tôi đang nghĩ không?”

Kha Tầm: “... Tôi phục ông luôn đấy, cái mạng nhỏ còn vất vưởng tại Quỷ Môn Quan mà còn có tâm trạng nghĩ mấy cái bỉ ổi.”

Vệ Đông: “Không thì làm sao bây giờ, tôi cũng chẳng thể dùng mười ba ngày này ôm đùi mẹ tôi khóc được, cha tôi từng nói, sống trên đời ai biết khi nào chết, muốn làm gì thì phải làm luôn. Mười tám đời tổ tông nhà Vệ chúng tôi, tất cả đều mỉm cười mà chết, tôi đoán trước khi chết có khi không cười nổi, nhưng bỉ ổi mà chết thì vẫn được chứ?”

Kha Tầm: “... Cha tôi nói câu này nghe rất dũng mãnh đấy. Được rồi, ông cứ tiếp tục bỉ ổi đi, không còn gì nữa thì tôi cúp máy.”

Vệ Đông: “Thế rốt cuộc sếp Mục là ‘sếp’ lĩnh vực gì?”

Kha Tầm: “... Anh ta là nhà buôn tranh, mở mười sáu gallery, trải rộng trên tám thành phố khắp toàn cầu, mua bán kiêm giám định tác phẩm nghệ thuật.”

Vệ Đông: “... Chờ một chút —— mấy cái này đều viết trên danh thiếp sao?!”

Kha Tầm: “Tới lúc gặp lại thì đừng trách tại sao tôi nhìn ông như thằng thiểu năng—— trên danh thiếp chỉ viết tên công ty của anh ta thôi, tôi lên mạng tìm nên tất nhiên là biết rồi.”

Vệ Đông: “... Đệch... Từ từ, anh ta mới ngần ấy tuổi mà đã mở mười sáu gallery rồi?!”

Kha Tầm: “Nghe nói lúc anh ta 15 tuổi đã tinh mắt nhìn trúng một bức tranh của một họa sĩ vô danh, mua với giá 50.000 đôla, bán trao tay 73.000.000 đôla.”

Vệ Đông: “... Tôi cảm nhận được cúc hoa bị tắc.”

Kha Tầm: “Anh ta khá có tên tuổi trong giới, cũng rất nổi tiếng về năng lực và mắt thẩm mỹ, vậy nên còn trẻ đã có thể mở được mười sáu gallery khắp thế giới, ông còn có thắc mắc gì nữa không?”

Vệ Đông: “... Tôi cần tiêu hóa một lúc... Một vấn đề cuối cùng, mấy thông tin về anh ta cũng có thể tra trên mạng?”

Kha Tầm: “Ừ. Trên mạng không chỉ giới thiệu tiểu sử mà ngày tháng năm sinh, chiều cao cân nặng số đo ba vòng, sở thích am hiểu cũng viết rất rõ, ngoại trừ những cái này, trên Youtube còn có video fan nước ngoài quay anh ta đang đi trên đường.”

Vệ Đông: “Từ từ, từ từ từ từ —— anh ta còn có cả fan?!”

Kha Tầm: “Có cái gì mà phải ngạc nhiên, thời buổi bây giờ anh trai ship hàng anh trai giao đồ ăn còn có fan nữa là, một ông lớn cool ngầu độc đoán như vậy lại không thể có gần một nghìn fanboy fangirl sao? Weibo tôi còn có gần trăm mười fan ảo nữa là.”

Vệ Đông: “... Tôi cảm thấy sếp Mục đã trâu bò tới mức không chung thế giới với chúng ta rồi, nhoáng cái đã kiếm cả tỉ, còn là đôla, đã thế còn có fan fanclub gì đó, tuy ông cũng đạt danh hiệu hotboy trường chúng ta ba năm liền, hiện tại là ông chủ phòng tập gym, nhưng so với hotboy toàn thế giới thì, cái này ông rõ mà... không cùng đẳng cấp với người ta, cũng giống như một người que muốn giao du với nhân vật trong tranh sơn dầu vậy, nhìn rất gai mắt ông nói đúng không?”

Kha Tầm tức quá bật cười: “Ai mẹ nó là người que?! Bồi bổ não nhiều vào, bay bổng ít thôi! Được rồi, không có việc gì thì cút đi, tôi tới quầy thu ngân thanh toán!”

Nói xong thì cúp điện thoại.

Một bàn chải đánh răng, một khăn mặt, một bộ áo ngủ, còn có một đôi giày mềm.

Mục Dịch Nhiên không có quần, nếu y muốn đi thì cũng chẳng thể mặc vest nữa, giày da tất nhiên cũng không đi được.

Kha Tầm cầm túi to đi về, lúc mở cửa vào thì hơi khựng lại, nhớ tới những lời Vệ Đông vừa nói và mọi thứ mình tra được trên mạng về Mục Dịch Nhiên.

Cậu và hắn, một người là con cưng, một người là con ghẻ.

Đúng là không cùng một thế giới thật.

Kha Tầm cười một tiếng, gãi gãi tóc rồi rảo bước đi vào.

Mục Dịch Nhiên đang ngồi trên sofa, di động đặt trên bàn trà.

“Hết bận việc rồi à?” Kha Tầm hỏi.

Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc hỏi hắn: “Điện thoại di động của cậu là hãng gì?”

Kha Tầm cười vang: “Điện thoại hết pin à? Cũng may tôi và anh dùng cùng một hãng, sạc ở phòng ngủ, vẫn cắm ở ổ điện đầu giường ấy.”

Mục Dịch Nhiên cầm di động đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Kha Tầm nghĩ thầm, sếp lớn mà vẫn dùng di động loại bình dân thế này, đúng là rất gần gũi.

Kha Tầm lười phơi quần áo nên mua máy giặt có sẵn chức năng sấy khô, cậu cầm lấy quần áo ngủ mới mua đã giặt sạch sấy khô rồi đi vào phòng ngủ.

Mục Dịch Nhiên đang ngồi ở đầu giường vừa sạc điện thoại vừa gọi điện.

Kha Tầm tới ngồi cạnh hắn, chờ hắn gọi điện xong đang chuẩn bị gọi tiếp thì Kha Tầm vươn tay cản lại: “Vừa sạc vừa gọi điện thoại, anh không sợ mặt nở hoa à?”

Mục Dịch Nhiên liếc cậu một cái rồi đẩy tay cậu ra, không tiếp túc gọi điện thoại nữa, chỉ thản nhiên nói: “Phiền cậu tìm chỗ ngủ cho tôi.”

Mặc dù lúc bọn họ ở trong tranh thì thời gian bên ngoài không trôi, nhưng các chức năng trong cơ thể thì vẫn thay đổi theo thời gian trong tranh, mấy ngày nay ai cũng ngủ không ngon.

“Nếu không chê thì anh ngủ luôn ở phòng này đi.” Kha Tầm đặt áo ngủ lên giường, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa còn nghe Mục Dịch Nhiên hỏi: “Cậu ngủ chỗ nào?”

Kha Tầm quay đầu lại cười: “Chỗ ở của tôi, chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn đủ nội tạng, phòng đối diện chính là phòng cho khách, bên đó còn có cả phòng làm việc nữa, tuy chỉ có ít đồ đạc thôi nhưng ngủ thì vẫn thoải mái.”

Mục Dịch Nhiên đứng dậy: “Để tôi tới phòng cho khách.”

Kha Tầm xua tay: “Đám bạn chó của tôi quậy tung cái phòng đấy lên rồi, anh cứ ngủ ở đây đi.” Nói xong thì đóng cửa lại đi ra ngoài.

Mục Dịch Nhiên đứng một lúc rồi ngồi lại lên giường.

Di động trong tay dần tối lại, phản chiếu khuôn mặt đang trầm tư suy nghĩ của hắn.

Cứ thế đợi một lúc, Mục Dịch Nhiên lại ấn sáng di động, ngón tay đang định bấm số thì chợt dừng lại, cài điện thoại thành không làm phiền, sau đó đặt ở cạnh gối tiếp tục sạc pin, y đứng dậy kéo màn ra rồi quay lại nhìn bộ áo ngủ mới tinh đặt trên giường.

Màu xanh nhạt, màu trơn không hoa văn, chỉ có ở viền được khâu vải trắng.

Rất hợp với phong cách của hắn, có thể nhìn ra chọn rất có tâm.

Nhưng Mục Dịch Nhiên vẫn giũ quần áo ra kiểm tra kĩ một chút, đề phòng phía trên lại in chữ gì đó bắt đầu bằng B hoặc F.

Thay áo ngủ xong thì vén chăn nằm lên giường.

Lạ chỗ nên chưa thể ngủ ngay được, cứ thể mở tròn mắt nhìn trần nhà và bốn vách tường trắng, theo thói quen lại bắt đầu phân tích màu sắc.

Người tên Kha Tầm này rất phức tạp.

Tính cách bất cần lại có chút tùy tiện lại sở hữu một căn nhà mang phong cách ảm đạm này.

Tường trắng, sàn trắng, đồ dùng trong nhà màu trắng, cửa sổ viền kim loại đen, đèn được cách điệu từ thép uốn thành các hình cơ bản, rèm và gối màu xanh nhạt.

Ngay cả bát ăn cơm cũng là đồ sứ trắng thuần không có hoa văn hay tạo hình phức tạp gì.

Thẩm mỹ của một người ít nhiều sẽ có liên quan tới tính cách của người đó.

Rõ ràng trong ảnh chụp hắn hồi còn là thiếu niên chính là những màu nóng tràn ngập ánh mặt trời.

Người này vừa bất cần lại nghiêm túc, vừa tùy tiện lại cố chấp, vừa ấm áp lại xa cách.

Mục Dịch Nhiên cũng không ngủ bao lâu, khi mở mắt ra thì trời đã tối rồi, thời gian đã là tám giờ tối.

Thay áo ngủ, mở cửa phòng, thấy cửa phòng cho khách đối diện đang mở.

Mục Dịch Nhiên khựng lại, sau đó đi tới gần ngó vào, có chút sững sờ.

Không bừa bộn “quậy tung cả phòng” như trong tưởng tượng mà là trắng tinh rỗng tuếch, không chỉ không có giường mà cả đồ đạc cũng chẳng có cái gì.

Đi đến phòng khách, phát hiện Kha Tầm co tròn trên sofa, hơn nửa người vùi sâu vào đệm, ngủ như một chú Husky vô lo vô nghĩ.

Mục Dịch Nhiên im lặng nhìn cậu một lúc rồi đi vào phòng vệ sinh.

Khi Kha Tầm bị tiếng chuông báo thức di động đánh thức thì đã là hơn chín giờ tối, trong phòng tối đen chỉ có ánh đèn của các tòa nhà ngoài cửa sổ hắt vào, tạo nên những màu sắc loang lổ ở trên tường và trên sàn nhà.

Kha Tầm ngồi định thần lại, bỗng cảm thấy sai sai, đứng dậy đi tới phòng ngủ, thấy cửa phòng ngủ mở ra, trong phòng lại không có người.

Tìm hết các phòng, cả WC cũng không tha, cuối cùng Kha Tầm đã xác nhận sếp Mục không chào đã đi, còn mang theo áo ngủ, khăn và bàn chải mới mua, cũng đi cả giày mới.

Kha Tầm gãi gãi đầu ngồi trở lại sofa, nhìn thành phố ngoài cửa sổ sát đất.

Sếp Mục là vì thấy hắn ngủ trên sofa nên băn khoăn phải không? Lúc này không chừng hắn đã tới ở khách sạn.

Có nên gọi điện thoại cho hắn không?

Kha Tầm cầm di động ngẫm nghĩ, khi nhìn thấy danh thiếp của Mục Dịch Nhiên thì cậu đã âm thầm nhớ kỹ số di động.

Do dự vài phút, Kha Tầm bấm gọi.

“Nam thần nam thần, đoán xem tôi là ai?”

Từ trong di động truyền tới một giọng nói cố ý bóp méo, Mục Dịch Nhiên nhịn không được muốn day trán.

“Chuyện gì.” Giọng Mục Dịch Nhiên không mang theo chút cảm xúc nào.

Đầu bên kia điều chỉnh lại giọng, nghiêm trang mà nói: “Anh để quên đồ ở nhà tôi.”

Mục Dịch Nhiên nhíu mày suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ mình để quên cái gì, hỏi: “Đồ gì?”

“Tôi đây.” Đầu bên kia vẫn nói bằng giọng nghiêm túc, chẳng qua âm cuối lại mang theo ý cười.

“……” Mục Dịch Nhiên sầm mặt, tuy đối phương không nhìn thấy, “Cậu có chuyện gì?”

“Tôi chỉ muốn nói là anh cũng quá khách sáo rồi,” Kha Tầm ở đầu bên kia khẽ cười, “Bình thường tôi ngủ trên sofa còn nhiều hơn trên giường, nằm trên sofa có cảm giác an toàn hơn. Anh ở khách sạn?”

Mục Dịch Nhiên: “…… Ừ.”

Kha Tầm: “Sáng mai sẽ về thành phố S?”

Mục Dịch Nhiên: “Ừ.”

Kha Tầm: “Tôi đưa anh tới sân bay?”

Mục Dịch Nhiên: “Không cần. Quần áo cậu tôi mượn mặc tạm, về tôi sẽ gửi trả lại.”

Kha Tầm: “Vậy anh add Wechat tôi đi, rồi tôi gửi địa chỉ nhà cho anh.”

Mục Dịch Nhiên: “……” Người này đúng là rất biết tranh thủ.

Kha Tầm: “Anh cũng gửi địa chỉ qua cho tôi đi, mai tôi tới tiệm giặt là lấy quần áo của anh rồi sẽ gửi qua cho.”

Mục Dịch Nhiên: “……”

Kha Tầm: “Lần gặp mặt sau của chúng ta có phải sẽ là trong bức tranh tiếp theo không?”

Mục Dịch Nhiên: “Ừ.”

Kha Tầm bỗng không biết nói gì nữa.

Lần tiếp theo gặp lại là một cuộc tranh đấu không thở nổi.

Có lẽ lần sau hắn không còn may mắn như vậy nữa, dứt khoát một chút thì có khi chết luôn ở bên trong, đau khổ thì có khi rơi vào hoàn cảnh đối địch với Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên đầu bên kia cũng rơi vào im lặng, không biết có phải cũng nghĩ đến vấn đề này không.

Kha Tầm thầm nghĩ, nếu thật sự bất hạnh rơi vào hoàn cảnh đó thì mình sẽ nhường y.

Nhường y sống sót, cho dù y vô tình vô nghĩa, ai bảo người ta đẹp trai chứ.

Hám sắc thời kì cuối đành chịu thôi, không nói lý lẽ được.

Lời tác giả:

Bức tranh thứ hai 《 Tín ngưỡng 》 chính thức mở ra, hoan nghênh các anh chị em bạn dì cùng bước vào trong tranh với các nam chính nhé ~~

Với cả, mở 16 gallery trải rộng khắp thế giới, mua tranh 50 nghìn USD rồi bán trao tay 73 triệu USD đều lấy từ người thật ~ người trong hiện thực kia mới đúng là sếp chân chính, các tranh y bán ra mỗi năm có thể vượt qua một tỷ USD, một con cá biển sắp ươn mà y cũng có thể lấy danh nghệ thuật bán ra 12 tỷ USD, vậy nên hiện thực nghe còn càng li kì hơn ~~~
Hết chương 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play