Còn ai có thể cứu An vương đây?

An vương bị giam trong phòng giam của Cấm Cung, bên ngoài được canh giữ bởi các vệ binh của Thần Sách quân, muốn nhìn thấy hắn còn khó hơn lên trời.

Sau khi Băng Nhi suy nghĩ trước sau, có thể cứu An vương, chỉ có Vi Thái hậu. Nàng đến cung Vĩnh An cầu kiến Vi Thái hậu, liền lập tức được tiếp kiến.

Vi Thái hậu mang khuôn mặt u sầu, tựa hồ cũng đang vì việc này mà phiền não.

“Nương nương, cái gối thuốc đó…”

“Làm sao?”

Băng Nhi nghiến răng, “Gối thuốc thật ra là do chính tay Quang vương bảo nô tỳ đặt trong phòng ngủ của An vương.”

Thái hậu sửng sốt: “Là y!”

Hóa ra Lý Thấm muốn diệt trừ Lý Dung. Lý Thầm này, luôn là người sống kín đáo, cố gắng không thu hút sự chú ý của người khác. Nhiều năm qua, thậm chí có người đã quên mất rằng trong cung còn có một người như y. Hóa ra, y không phải không có ý đồ, chính là che giấu ý đồ quá sâu mà thôi.

Y đã có gan hãm hại Dung Nhi, chỉ sợ đã âm thầm củng cố thế lực của mình. Nếu lúc này vạch trần âm mưu của y, chưa chắc có thể cứu được Dung Nhi, nói không chừng có thể đánh động Thầm Nhi kéo theo mối nguy.

Tính cách của Vi Thái hậu luôn là như vậy, bà làm gì cũng luôn lo trước lo sau. Bà nói: “Mặc dù là do Quang vương an bài, nhưng cũng không thể nói ra. Cho dù tiết lộ ra ngoài, cũng không có ích lợi gì.”

Băng Nhi nói: “Nô tỳ biết. Vì vậy, nô tỳ nguyện ý một mạng đổi một mạng. Thái hậu chỉ cần đem nô tỳ giao ra, nô tỳ sẽ gánh vác tất cả.”

“Ngươi?”

“Thái hậu quên rồi sao? Lúc trước An vương vốn định nạp ta làm phi, chuyện đó về sau cũng không giải quyết được gì. Ta chỉ muốn nói là bởi vì không được làm Vương phi, trong lòng liền oán hận, cho nên mới hãm hại An vương, nó có thể là một lý do.”

“Nhưng cứ như vậy, ngươi nhất định sẽ chết.”

Băng Nhi khẽ mỉm cười: “Nô tỳ biết. Chuyện này vốn là trách nô tỳ không nên dễ dàng tin tưởng người khác. Nên để nô tỳ chịu trách nhiệm, là chuyện đương nhiên.”

Vi Thái hậu không khỏi nắm chặt tay nàng: “Con à, ngươi không oán hận ai gia sao?”

Băng Nhi cười nói: “Nô tỳ sao dám oán hận Thái hậu? Tất cả những gì Thái hậu làm đều là vì An vương. Nô tỳ biết rằng tuy An vương không phải là ruột thịt của Thái hậu, nhưng từ nhỏ đã được Thái hậu nuôi dưỡng, trong lòng Thái hậu, An vương cùng Hoàng thượng không có gì khác nhau.”

Vi Thái hậu không khỏi cảm thấy hổ thẹn, nhịn không được rơi nước mắt nói: “Con ngoan, là ai gia nhìn lầm ngươi. Không thể tưởng tượng được ngươi lại là một đứa trẻ có tình có nghĩa như vậy.”

Băng Nhi vẫn chỉ cười nhẹ, “Chỉ là ta tự mình thừa nhận có chút không hợp lý, chỉ sợ sẽ phải làm phiền hai Trắc phi của Điện hạ.”

Từ Thập Lục Trạch truyền đến tiếng khóc thảm thiết của hai người Trắc phi của An vương. Các cung nữ đều lặng lẽ nhìn, chỉ thấy hai người Thu phi Trương phi đầu tóc bù xù, quần áo lộn xộn mặt mũi lem luốc, khóc lên khóc xuống: “Nếu Điện hạ có chuyện gì, chúng ta về sau biết sống như thế nào?”

Các cung nhân cũng không dám khuyên can, kẻo lại gây họa cho bản thân.

Chỉ có Băng Nhi tiến lên đỡ hai vị phi nói: “Hai vị nương nương chớ nên bi thương, nói không chừng qua mấy ngày nữa Điện hạ sẽ được thả.”

Trương phi giơ tay tát Băng Nhi một cái, “Nha đầu chết tiệt, hiện tại đã chiếm thế thượng phong rồi. Ta biết, ngươi hẳn là thầm đắc ý, cũng may chưa được gả cho Điện hạ làm phi.”

Thu phi kéo tay áo của Băng Nhi và nói: “Nói không chừng nha đầu này bây giờ còn ước mong Điện hạ chết đấy!”

Trương phi nói: “Ta sớm biết hồ ly này vô liêm sỉ, ngươi đừng tưởng rằng Điện hạ không liên quan gì đến ngươi, nếu như Điện hạ xảy ra chuyện, những người bên cạnh Điện hạ không ai có thể tránh khỏi.”

Băng Nhi khó nhọc giãy dụa, cố gắng tách ra khỏi tay của Thu phi, và nói: “Giữ nô tỳ làm gì? Nô tỳ có lòng khuyên hai vị nương nương, không cần buồn bã mà hại thân.”

Hai người dây dưa, “Xoạt” một tiếng, tay áo của Băng Nhi đã bị Thu phi xé một mảnh, Thu phi đột nhiên hét lên: “Đây là cái gì?”

Thu phi đang cầm một tờ giấy màu vàng trong tay, “Đây là cái gì?”

Trên mặt Băng Nhi lộ rõ ​​vẻ hoảng sợ: “Trả lại cho ta.”

Trương phi lập tức ôm chặt Băng Nhi, “Đó là cái gì?”

Thu phi mở tờ giấy màu vàng ra: “Hình như là ngày sinh tháng đẻ của Thánh thượng.”

“Tại sao ngươi lại có ngày sinh tháng đẻ của Thánh thượng?”

“Cái này......”

“Ta biết rồi, là ngươi hại Điện hạ, cái gối thuốc là ngươi đặt vào tẩm cung của Điện hạ, hình nhân vải cũng là do ngươi bỏ vào! Ngươi còn đi mật báo, cố ý dẫn người đến bắt Điện hạ.” Thu phi một hơi nói ra, ánh mắt xẹt qua một tia hổ thẹn.

Chết một người cung nữ còn tốt hơn phu quân chết.

Ba người đang giằng co, lại nghe có người báo: “Thái hậu nương nương đến.”

Trương phi không khỏi nói: “Băng Nhi…”

Băng Nhi lập tức trừng mắt nhìn nàng ta một cái, Trương phi hít sâu một hơi thật sâu, gào lên: “Nương nương, tiện tì này cố ý hãm hại Điện hạ, khẩn cầu nương nương làm chủ cho nô tỳ.”

Nửa canh giờ sau, Băng Nhi quỳ gối trước Hoàng thượng ở cung Nghi Xuân.

Lý Triền nhìn tờ giấy màu vàng trong tay, sau đó nhìn về phía Thu thị và Trương thị đang khóc, không tồi, đúng là trên tờ giấy màu vàng viết ngày sinh tháng đẻ của gã, nhưng …

“Triền Nhi, tiện tì này đã thừa nhận rằng ả ta hãm hại Dung Nhi, chỉ vì muốn trả thù Dung Nhi chưa lập ả ta làm phi. Dung Nhi nếu đã oan uổng, con còn không mau thả Dung Nhi ra đi?” Vi Thái hậu đã lâu không gọi Lý Triền là ‘Triền Nhi’, từ sau khi gã lên làm hoàng đế, Vi Thái hậu chưa bao giờ gọi thẳng tên như thế.

Trong lòng bà bỗng nhiên cảm thấy có chút sầu não. Thật lâu trước kia, lúc bà chỉ là một Tài nhân nho nhỏ, cũng từng có rất nhiều tỷ muội tốt. Khi đó mọi người còn ước hẹn, nếu ai sinh con, cũng không để con mình trở thành Thái tử.

Chỉ vì nếu con trai trở thành Thái tử, sẽ khiến tỷ muội bọn họ bất hòa.

Thời gian trôi qua, những lời hứa đã dần bị lãng quên. Quy luật sống còn trong chốn thâm cung, là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Vì muốn bản thân càng thêm mạnh mẽ, tỷ muội bọn họ dần trở mặt thành thù.

Nói cái gì mà không muốn con mình làm Thái tử, đến cuối cùng dù dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào, cũng chỉ vì muốn con mình lên làm Thái tử.

Bà không nhịn được nói: “Triền Nhi, Dung Nhi từ nhỏ cùng con lớn lên, giống như đệ đệ ruột thịt …”

Không biết có phải vì lời nói của Vi Thái hậu mà cảm động không, Lý Triền im lặng một lúc, mới nói: “Nếu sự việc đã rõ ràng, lập tức thả An vương. Về phần cung nữ này, cố ý mưu hại trẫm và An vương, tội không thể tha, ba ngày sau xử tử.”

Bát chè trong tay Tài nhân rơi xuống, bát chè vỡ tan tành, nước chè trong bát văng tứ tung.

Lý Triền giật mình, “Ái phi, nàng sao vậy?”

“Không có chuyện gì, thần thiếp có chút sợ hãi khi nghe thấy bệ hạ muốn giết người.”

Lý Triền cười vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Tiện tì này độc địa như thế, cho dù lăng trì xử tử cũng không đủ.”

Biểu cảm vốn đã cứng ngắc của Tài nhân càng trở nên đông cứng, “Thánh thượng, chẳng lẽ người định lăng trì xử tử nàng ta?”

LÝ Triền suy tư một chút: “Không cần như vậy, nữ nhân này tuy rằng đáng ghét, nhưng án nặng có thể làm giảm công đức trời cao, để cho nàng ta một dải lụa trắng đi!”

Lý Dung được thả ra, nhưng Băng Nhi lại vào. Tài nhân chỉ cảm thấy bối rối. Băng Nhi đã không ngần ngại hy sinh mạng sống của mình để cứu Lý Dung, không ngờ muội ấy sẽ làm một điều ngu ngốc như vậy.

Nàng không thể để Băng Nhi chết, cái bẫy này do nàng và Lý Thầm cùng nhau giăng ra, không ngờ rằng, Băng Nhi lại bị hại.

Lý Triền có thể nhìn ra vẻ lơ đãng của nàng, không khỏi hỏi nàng: “Ái phi, nàng có chuyện gì sao?”

Nàng khẽ thở dài: “Thần thiếp không khỏe, đêm nay Hoàng thượng có thể di giá đến tẩm cung của phi tần khác.”

Lý Triền cau mày nói: “Làm sao cảm thấy không khỏe? Sao không truyền Thái y đến xem?”

Tài nhân có chút vội vàng đứng lên, “Hoàng thượng vẫn nên di giá đi thôi! Thần thiếp hiện tại không có tâm tình tiếp giá.”

Lý Triền thầm ngạc nhiên, từ khi Tài nhân được sủng ái tới nay, mặc dù đến kỳ, Lý Triền cũng không qua đêm ở tẩm cung của phi tần khác. Thân là phi tần, lại yêu cầu Hoàng thượng di giá, đây có thể là một chuyện lạ.

Sủng ái của Lý Triền đối với Tài nhân đã đến mức ngoan ngoãn phục tùng, không những không tức giận, mà còn cười nói: “Được rồi! Đêm nay trẫm liền di giá đến thư phòng phía Nam. Nhưng ái phi nhất định phải cẩn thận, nếu vẫn thấy không khỏe, nhất định phải truyền Thái y đến chẩn đoán và điều trị đấy.”

Thật vất vả tiễn Lý Triền đi, Tài nhân liền lệnh đám cung nhân lui xuống hết. Nàng do dự bất an, nên làm thế nào bây giờ? Cân nhắc hồi lâu, chỉ có thể đi tìm Ngư Thượng cung bàn bạc.

Nàng đẩy cửa sổ, nhìn xung quanh. Chắc chắn rằng không có ai ngoài cửa sổ, nàng nhảy một bước, bước ra ngoài qua cửa sổ. Dưới bóng đêm bước đi nhanh qua những tòa cung điện, nàng không khỏi nhớ lại cuộc đời mình, thời thơ ấu từng hạnh phúc vui vẻ đó, với biến cố bỗng nhiên ập xuống ấy. Từ đó về sau, nàng được Cừu Sĩ Lương đưa về phủ, bắt đầu học võ công.

Bây giờ võ công đã thuần thục, ngày nào cũng ngủ bên gối kẻ thù, nhưng không thể tự tay giết chết gã.

Nghĩ đến Lý Triền, khóe mắt có chút nhức. Chung quy, vẫn muốn giết gã.

Trong Tử Y Cục vẫn còn một ngọn đèn đang sáng, dường như Ngư Thượng cung cũng không ngủ được.

Nàng đứng ở cửa một lúc, mới vừa giơ tay gõ cửa, cửa đã bị mở ra. Ngư Thượng cung dường như biết nàng đang ở bên ngoài, thờ ơ nói: “Vào đi!”

Nàng hít một hơi thật sâu, bước vào phòng Thượng cung.

Ngư Thượng cung đóng cửa lại, thắp nến, nhàn nhạt nói: “Ta biết Tài nhân sẽ đến, ta vẫn luôn chờ Tài nhân.”

Yên Chức cắn môi, cúi đầu nói: “Làm sao có thể cứu muội ấy?”

Thượng cung nhìn sắc mặt của Yên Chức: “Tài nhân làm nhiều việc như thế, lại hại máu mủ ruột thịt của chính mình, chẳng lẽ không có chút ăn năn nào sao?”

Chân mày Yên Chức cau lại: “Tại sao phải ăn năn, ta trả thù cho người nhà mình thì có gì không đúng? Nhược Linh chỉ là không biết thân thế của mình, nếu muội ấy biết, cũng sẽ giống như ta.”

Thượng cung im lặng một lúc: “Nhược Linh được ta nuôi nấng từ khi còn nhỏ, ta vẫn luôn hy vọng rằng nó có thể học cách tha thứ. Đứa trẻ này có bản chất trong sáng, luôn rộng lượng với người khác. Nếu nó biết hết tất cả, chỉ sợ sẽ lựa chọn khác với Tài nhân.”

Giọng nói của Yên Chức bất giác trở nên sắc bén: “Không phải cả nhà ngươi bị tịch thu tài sản bị xử tử như kẻ phạm tội, ngươi tự nhiên có thể nói như vậy. Ta thì khác, ta đã tận mắt chứng kiến ​​cả nhà bị chém dưới gốc cây liễu đơn độc. Ngươi có biết tình huống đó không? Ruột chảy đầy đất, người chưa chết, hai mắt vẫn mở to Nếu ngươi thấy tình cảnh như vậy, có thể dạy ta tha thứ hay sao.”

Thượng cung thở dài: “Quên đi, đừng nhắc tới nữa. Kỳ thật ta đã có cách cứu Băng Nhi.”

“Làm sao để cứu muội ấy?”

Thượng cung lãnh đạm cười: “Trong tám năm qua, Băng Nhi cùng ta lớn lên, giống như con gái ruột của ta.”

Yên Chức giật mình, tự hỏi tại sao bà ấy lại nói những lời này vào lúc này.

“Nếu con gặp nguy hiểm, cha mẹ dù bỏ mạng cũng tìm cách cứu”.

Yên Chức cảm thấy chấn động, có chút kinh ngạc nhìn Thượng cung.

Thượng cung nói: “Mỗi buổi sáng sẽ có xe chở nước ra vào hoàng thành, để vận chuyển suối nước cần thiết cho ngự phòng. Triệu thái giám là người vận chuyển nước trước kia đã bị trừng phạt vì tội lỗi triều đại trước, Thái hậu trước cùng ta quan hệ khá thân, đã cầu tình ta, cứu ông ta thoát chết. Từ đó trở đi, Triệu thái giám này luôn muốn báo đáp ân tình của ta. Ta và ngươi sẽ cùng nhau vào nhà lao, ta sẽ ở trong ngục thay Băng Nhi, ngươi đưa Băng Nhi đi tìm Triệu thái giám. Ta đã an bài rồi, ông ta sẽ đặt Băng Nhi vào guồng nước và vận chuyển nó ra khỏi hoàng thành.”

“Nếu Thượng cung thay thế Băng Nhi, chẳng phải Thượng cung sẽ không thể thoát chết sao?”

Ngư Thượng cung khẽ mỉm cười: “Ta đã sống đủ lâu rồi. Ta đã ở Tử Y Cục từ thời Mục Tông đến nay. Trải qua Mục Tông, Kính Tông, Văn tông đến Hoàng thượng bây gờ, đã bốn triều đại rồi. Chúng tỷ muội nhập cung cùng ta, đã sớm ra đi, chỉ còn duy nhất một mình ta ở nơi này, còn sống. Con người rồi sẽ phải chết, có lẽ bây giờ là lúc ta phải chết.”

Yên Chức cắn chặt môi, trong lòng một mảnh mông lung, Ngư Thượng cung vì cứu Băng Nhi không tiếc hy sinh tính mạng của mình, mà Băng Nhi cũng bởi vì nàng mà phải vào đại lao. Tất cả những gì nàng làm, liệu có đúng hay không đây?

Ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, trước mắt hiện lên cảnh cả nhà bị chém đầu. Phút yếu lòng liền biến mất, tám năm trước chứng kiến ​​cả nhà bị cắt làm đôi, lý do duy nhất để nàng sống trên đời này là để trả thù.

Nàng nói: “Chỉ sợ Băng Nhi có thể không đồng ý.”

“Vậy mới cần ngươi đi cùng ta, đánh ngất nó ngay khi vừa gặp mặt, tất cả về sau cũng chỉ có thể dựa vào Tài nhân. Ngươi có thể làm được không?”

Yên Chức suy nghĩ một chút: “Có thể! Ta có thể làm được.”

Hai người liền mặc áo choàng che kín người, đi về phía phòng giam. Tới bên ngoài phòng giam, thị vệ Thần Sách quân ngăn cản hai người họ.

Yên Chức đẩy mũ trên áo choàng xuống, thị vệ sửng sốt, vội vàng hành lễ: “Thì ra là Tài nhân.”

Yên Chức lấy ra một túi bạc nhét vào tay thị vệ. “Cung nữ này sắp bị xử chết, ta không đành lòng, muốn vào xem nàng ta còn có chuyện gì thú nhận không. Vị tiểu ca này cảm thấy có được hay không?”

Thị vệ còn đang do dự, vừa nhìn thấy bạc trong tay, lập tức nở nụ cười: “Tài nhân phải nhanh ra ngoài, kẻo người trên nhìn thấy, chúng ta cũng không giải thích được.”

Yên Chức gật đầu: “Chuyện này đừng để người khác biết, vị tiểu ca này có thể lo liệu được không?”

Thị vệ vội vàng nói: “Đúng! Đúng! Tiểu nhân có mấy cái đầu, cũng không dám tùy tiện nói chuyện của Tài nhân?”

Yên Chức kéo mũ của mình lên, đưa Ngư Thượng cung vào phòng giam.

Phòng giam vẫn khá sạch sẽ, Băng Nhi đang nằm trên đống rơm trong bộ quần áo tù nhân, nghe thấy có người vào, liền ngồi dậy.

Yên Chức đẩy mũ xuống, Băng Nhi giật mình, thất thanh nói: “Nương nương, tại sao …”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên sau đầu bị đánh một cú rất mạnh, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh.

……

“Nhược Linh, muội có nhớ bài thơ mà ông nội đã dạy muội ngày hôm kia không?”

“Tất nhiên là muội nhớ. Niên thiếu từ gia tòng quán quân, kim trang bảo kiếm khứ yêu huân. Bất tri mã cốt thương hàn thuỷ, duy kiến Long thành khởi hướng vân.”

“Nhược Linh, muội lại nhớ sai rồi, rõ ràng là ‘duy kiến Long thành khởi mộ vân’, muội vì sao đổi thành hướng vân?” (1)

[Chú thích: (1) Đây là bài Tái hạ khúc của Vương Nhai

Dịch nghĩa:

Tuổi trẻ xa nhà đi tòng quân

Giáp vàng bảo kiếm kiếm quân công

Nào hay xương ngựa phơi nước lạnh

Chỉ thấy Long thành mây tối buông

Nguồn: Thi viện ]

“Hướng vân tốt hơn! Bắt đầu một ngày, mộ vân là kết thúc một ngày. Muội thích hướng vân, cho nên đổi thành hướng vân.”

“Nói bậy, muội lại đổi bài thơ của ông nội!”

……

“Nhược Linh! Nhược Linh! Đừng ngủ, mau dậy đi.”

Băng Nhi đột nhiên mở mắt ra, trước mặt là bóng tối. Cơ thể nàng lắc lư liên tục, như thể đang ở trên xe ngựa. Nàng nghiêng người, tay sờ lên đỉnh đầu, dùng sức đẩy mạnh, một ánh nắng chiếu vào.

Nàng nheo mắt lại, một lúc sau đợi mắt thích nghi với ánh sáng bên ngoài, nàng mới nhìn ra. Hóa ra nàng đang ở trong một cái thùng gỗ lớn, mà thùng gỗ đang ở trên xe ngựa.

Xe ngựa đột ngột dừng lại, cái nắp được nhấc lên, trước mắt hiện ra một khuôn mặt lão thái giám nhăn nheo.

Nàng sửng sốt, ngây ngốc hỏi: “Ông là ai?”

“Cô nương không cần biết lão nô là ai. Lão nô đã đưa cô nương ra khỏi cung, theo lệnh của Ngư Thượng cung. Bây giờ đã ở ngoài cung, cô nương nên tự tìm đường đi rồi!”

Băng Nhi choáng váng, là Thượng cung đại nhân cứu nàng? Nhưng nàng đã là tử phạm đích thân Thánh thượng khâm điểm, Thượng cung dùng phương pháp gì cứu nàng ra được?

Lão thái giám nhét trong tay nàng một gói đồ: “Đi nhanh đi! Lão nô chỉ có thể làm đến đây. Thương cung đại nhân nói, cô nương lập tức rời khỏi Trường An, đi được bao xa thì đi, càng xa càng tốt, đời này đừng quay lại đây nữa.”

“Thượng cung đại nhân đâu? Người ở nơi nào?”

Lão thái giám trợn to hai mắt: “Tất nhiên là ở Tử Y Cục, còn có thể ở đâu?”

Lão thái giám quay lại xe ngựa, vội vàng lái đi, để lại Băng Nhi một mình ngơ ngác đứng ở nơi hoang vu. Nàng làm sao trốn thoát, nàng hoàn toàn không biết, sau khi ngất đi, đã xảy ra chuyện gì?

Mặc dù lão thái giám yêu cầu nàng rời khỏi Trường An, nhưng nàng vẫn do dự. Không biết Thượng cung đã dùng phương pháp gì để cứu nàng ra, liệu có liên lụy Thượng cung đại nhân không? Hơn nữa, nếu rời khỏi Trường An, nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn!

Lần cuối cùng nhìn thấy Lý Dung hiện trong tâm trí, ánh mắt bi thương và tuyệt vọng hắn nhìn nàng. Cứ chết đi như thế cũng không sao, nhưng đã không chết, nàng luôn hy vọng có thể gặp hắn một lần, ít nhất cho hắn biết, nàng không có ý định hãm hại hắn. Nếu hắn cứ hiểu lầm như vậy mà sống, có phải cả đời hắn sẽ hận nàng?

Nếu hắn hận nàng cả đời, thì nàng còn sống có ý nghĩa gì nữa?

Nàng không rời Trường An theo những gì lão thái giám nói, mà tìm một quán trọ nhỏ để ở.

Trong túi có đủ bạc, nếu dành dụm thì cũng đủ để nàng sống một mình đủ bao nhiêu năm.

Ngày hôm sau, nàng liền biết Thượng cung đã dùng phương pháp gì để cứu nàng ra khỏi cấm cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play