"Anh Đình Dực..." Cố Phi học Cố Mạn Kỳ ngọt ngào kêu Diệp Đình Dực: "Em gái của em quan tâm anh như vậy từ lúc nào thế, sao em không biết!" Cô liếc nhìn Diệp Đình Dực, nói với vẻ ghen tuông.
"Anh cũng không biết, cô ta gửi tin nhắn cho anh, cho tới bây giờ anh chưa từng xem..." Diệp Đình Dực nhìn điện thoại di động, hờ hững nói.
Cố Phi hơi nhíu mày, xem điện thoại di động, quả nhiên là Cố Mạn Kỳ gửi tới hơn ba mươi tin nhắn, nhưng đều là ở trạng thái chưa đọc, cô hài lòng gật đầu. Nghĩ đến Cố Mạn Kỳ dòm ngó mong muốn Diệp Đình Dực, trong lòng cô thấy không thoải mái: "Cố Mạn Kỳ sao biết số điện thoại của anh, còn nhắn cho anh nhiều tin như vậy..."
"Nhóc con, em đây là đang ghen sao? Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn! Mà số điện thoại của anh, không phải là em nói cho cô ta biết sao?"
Đúng rồi, lúc đó, cô vô cùng ghét Diệp Đình Dực, không muốn để ý đến anh, chỉ cần là chuyện của Diệp Đình Dực, cô đều bảo Cố Mạn Kỳ đi xử lý.
"Vậy... em giúp anh block cô ta đi, để cô ta gọi hay gửi tin nhắn anh đều không nhận được, anh cũng không được phép gỡ, biết không?"
"Bá đạo như vậy..."
"Em là vợ của anh, phải giúp đỡ cho anh, bá đạo với anh cũng là vì..."
"Bây giờ biết mình là vợ, lúc tối hôm qua giở trò trong rượu, thế nào lại không nghĩ tới là vợ của anh..." ánh mắt Diệp Đình Dực đỏ như lửa.
"Không phải anh cũng đã chiếm được tiện nghi rồi à." Cố Phi bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm, lập tức nghiêng đâu qua chỗ khác, vành tai có chút nóng.
"Vốn là chuyện hiển nhiên, gì mà chiếm với không chiếm..." Diệp Đình Dực duỗi tay nắm cằm của cô, môi áp xuống, còn chưa kịp làm, đột nhiên một tiếng "tít tít" vang lên.
“Móa” anh hung hăng cau mày, mắng chửi một tiếng, cầm di động, trên màn hình sáng hiện lên tin nhắn: Cậu Diệp, Tây Thành nước M xảy ra chuyện rồi, cậu mau trở về.
"Sao thế?" Cố Phi ló đầu, vẻ mặt ửng hồng hỏi.
"Nhóc con, nợ chúng ta chưa tính xong, ở đây chờ anh trở lại." Diệp Đình Dực trầm giọng nói, cầm áo khoác, nhanh chóng hôn cô một cái, rồi xoay người rời đi.
Cố Phi chạy đến bên cửa sổ, nhìn Diệp Đình Dực đi đến gần chiếc xe việt dã của mình, giống như có cảm ứng, Diệp Đình Dực quay đầu lại nhìn Cố Phi, nhếch môi nở nụ cười lưu manh vô lại, sau đó xe việt dã nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt Cố Phi.
Ngơ ngác đứng ở trước cửa sổ, Cố Phi nhìn hướng xe đi xa, thật lâu vẫn chưa rời đi.
Ông trời thương cô, cho cô cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không hồ đồ như kiếp trước. Đời này, cô phải cố gắng làm vợ Diệp Đình Dực, đoạt lại tất cả những thứ thuộc về cô.
Sáng hôm sau, cô bị cơn ác mộng làm cho tỉnh dậy, Cố Phi nhận được số điện thoại bàn nhà họ Cố: Ông nội muốn gặp cô, bảo cô trở về một chuyến.
Sáng sớm, nhà họ Cố hoàn toàn yên tĩnh, Cố Phi đi vào phòng khách, người giúp việc thìm Trần tiến lên: "Cô chủ, cô về rồi, ông cụ ở trong phòng làm việc đợi cô rất lâu đấy. "
“Vâng, cháu biết rồi." Cố Phi phất tay bảo thím Trầm cứ đi làm việc, rồi lên tầng đi tới phòng làm việc, giơ tay gõ cửa.
Cộc cộc cộc
"Vào đi" Giọng già nua đáp lại.
Cố Hải Hoành, người đứng đầu tập đoàn Cố thị, là ông nội của Cố Phi, là hậu thuẫn kiên cố của cô. Kiếp trước, mấy tháng trước khi cô chết, ông nội luôn khỏe mạnh đã nhiều lần sinh bệnh nằm bệnh viện, bây giờ nghĩ lại, trước đó hẳn là do ông gặp đám người súc sinh nham hiểm kia.
"Ông nội." Cố Phi đẩy cửa khẽ gọi.
"Phi Phi về rồi, ngồi đi!" Cố Hải Hoành cười hiền lành nhìn Cố Phi, hỏi cô: "Đình Dực đâu? Sao không cùng cháu trở về?"
"Công ty anh ấy có việc, sáng hôm qua đã đi rồi ạ."
"À, đi rồi sao? Phi Phi, ông nghe Mạn Kỳ nói hôm qua cháu và Đình Dực mâu thuẫn ồn ào? Cháu đã kết hôn rồi, không nên tùy hứng như trước đây được, Đình Dực là đứa trẻ tốt, cháu cần phải quý trọng đấy."
"Ông nội, Mạn Kỳ chỉ là chuyện bé xé ra to. Cháu và Đình Dực không có chuyện gì, chúng cháu vẫn rất tốt. "
"Rất tốt? Vậy sao Mạn Kỳ nói cháu gây chuyện khiến cho Đình Dực giận dữ...Hình như còn kéo theo cả thằng nhóc nhà họ Phùng?"
"Cái đó... không có liên quan đến Phùng Minh Triết, chỉ là cháu nghe Mạn Kỳ nói vài câu, nhất thời không hiểu ra, làm chuyện hồ đồ. Bây giờ không có chuyện gì, cháu đã nói xin lỗi với Đình Dực rồi."
"Thật sao? Cháu đã xin lỗi Đình Dực rồi?" Đứa cháu gái này Cố Hải Hoành hiểu rất rõ. Con bé cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình bướng bỉnh quật cường, không chịu thua chuyện gì. Với thông gia nhà họ Diệp, cô ra vẻ không tình nguyện, vẫn luôn không thích Diệp Đình Dực, kết hôn ba tháng cũng không chịu bước vào cửa nhà họ Diệp, bây giờ thỏa hiệp làm cho ông vừa mừng vừa lo.
"Đúng vậy ạ, ông nội, ông yên tâm đi, cháu không phải là đứa nhỏ, cháu sẽ cố gắng chung sống với Đình Dực, sẽ không nháo loạn nữa." Cố Phi thật lòng nói.
"Phi Phi, cháu biết nghĩ như vậy, ông nội an tâm rồi, Đình Dực là một người đàn ông tốt, cũng sẽ là người chồng tốt, cháu cứ tin ông, mắt ông sẽ không sai đâu."
"Vâng ạ" Cố Phi nghiêm túc gật đầu.
Nói chuyện phiếm với Cố Hải Hoành, cô cũng bảo đảm chắc chắn không nháo ly hôn với Diệp Đình Dực. Thấy ông nội hơi lộ ra vẻ mỏi mệt, Cố Phi ra khỏi phòng làm việc của ông, đi xuống tầng.
"Chị."
Đi vào phòng khách, ngẩng đầu lên, Cố Phi nhìn thấy Cố Chính Đào, Tô Mỹ Vân và Cố Mạn Kỳ.
Bố của cô, mẹ kế và em gái!
Hủy hoài đời cô, hãm hại cô mất đi mạng sống!
Sắc mặt của cô trong nháy mắt âm trầm, tay Cố Phi nắm thật chặt, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Chính Đào, bắn ra sự thù hận khiến cho sau lưng ông ta lạnh lẽo, lập tức rùng mình một cái, Cố Chính Đào để tờ báo xuống, nhìn con ngươi của con gái đỏ lên, trong lòng ông ta kinh ngạc, tức giận đập bàn hét lên: "Cố Phi, tao là bố mày, mày nhìn vậy là có ý gì? Muốn tạo phản đúng không? Nhìn thấy bậc bề trên không biết chào hỏi, nhà này dạy dỗ mày vậy hả?"
Một tiếng này đánh thức Cố Phi, cô cụp mắt thu lại ánh mắt thù hận, ngoài cười nhưng trong không cười đi lên: "Bố, dì Vân. "
"Phi Phi về rồi, ăn sáng chưa? Ngồi xuống cùng ăn đi." Tô Mỹ Vân khẽ đẩy Cố Chính Đào, rồi nhanh chóng đứng lên nhẹ nhàng nói.
"Gọi nó làm gì? Bản thân nó chỉ là giả vờ hiếu thuận, đói bụng thì tới gặp ông cụ... quan tâm nó làm gì." Cố Chính Đào quái gở nói.
Con nhóc chết tiệt này, không biết dỗ dành ông cụ thế nào, khiến cho ông giao dự án quan trọng với tập đoàn Thịnh Long cho thằng nhóc con chưa đủ lông đủ cánh kia, hất văng phó chủ tịch tập đoàn là ông ta ra ngoài.
Nhớ lại lúc trong cuộc họp hội đồng quản trị, ông cụ Cố tuyên bố quyết định, ánh mắt cười trên nỗi đau người khác của những thành viên hội đồng quản trị, trong lòng Cố Chính Đào muốn bùng nổ.
"Hiếu thuận với ông nội là chuyện nên làm, ông nội kêu muốn gặp con, bất kể là đêm hay ngày con đều về được." Tỏ vẻ nghe không hiểu ý tứ của Cố Chính Đào, khuôn mặt Cố Phi nghiêm túc trả lời.
"Đúng, mày hiếu thuận! Vậy mày nhìn đi, đã kết hôn, không có chuyện gì chạy về mẹ đẻ làm gì..." Cố Chính Đào chán ghét phất tay.
Thấy ông ta như vậy, Cố Phi càng tỏ vẻ không vội đi, tới trước bàn, cô chậm rãi ngồi xuống nói: "Dì Vân mời con, sao con có thể không nể mặt mũi được chứ? Vừa khéo buổi sáng vội ra ngoài, quả thật chưa ăn gì! Thím Trần, cho cháu chén cháo đầy!"
Dáng vẻ không thèm để ý của cô khiến Cố Chính Đào tức giận: "Mày..." Chỉ vào Cố Phi, lời ông ta còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Tô Mỹ Vân kéo: "Chồng, hôm qua không phải anh nói, có việc muốn tìm Phi Phi sao?" Bà ta thấp giọng, liếc mắt ra hiệu với Cố Chính Đào.
"Ừ, đúng rồi!" Cố Chính Đào ngẩn ra, nhớ tới chuyện hai vợ chồng đã bàn bạc: "Cố Phi, tao nhớ là thư ký của mày đã từ chức rồi đúng không? Vừa khéo, sau khi Mạn Kỳ tốt nghiệp, vẫn chưa tìm được công việc thích hợp, vậy cho con bé vào Cố thị đi, làm thư ký cho mày."
"Cảm ơn bố, con sẽ cố gắng." Cố Mạn Kỳ nghe xong, liền cám ơn cam đoan với ông ta.
Tô Mỹ Vân cười vui vẻ.
Thấy ba người nói chuyện với dáng vẻ đương nhiên, ánh mắt Cố Phi lạnh lẽo: "Con không đồng ý!"
Cố Chính Đào lập tức trừng mắt về phía Cố Phi, tỏ vẻ không vui: "Không đồng ý? Mày dựa vào cái gì mà không đồng ý? Mày đừng quên, mày chỉ là tổng giám đốc, tao mới là phó chủ tịch Cố thị, chẳng lẽ không được sắp xếp người? Theo lời tao nói mà làm!"
"Nếu được tại sao không cho làm thư ký của bố đi! Đưa vào chỗ con làm gì? Không phải là sợ dì Vân ghen đấy chứ? Không có gì đâu, dù Mạn Kỳ không phải con gái ruột của dì, nhưng cũng là con cháu nhà họ Cố mà." Cố Phi nhíu mày.
"Chị..." Mặt Cố Mạn Kỳ đỏ bừng.
“Phi Phi, con nói nhăng gì đấy? Mạn Kỳ là em gái con đấy! Hai chị em đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thấy hai đứa cảm tình tốt, mà bố con nghĩ con một chốc cũng không thể tìm được ứng cử viên thích hợp, nên mới bảo Mạn Kỳ thử xem, hơn nữa muốn cho con bé theo sau học tập con." Tô Mỹ Vân lo lắng nói.
Học tập? Ha ha! Cố Phi cười lạnh.
Kiếp trước sau khi Cố Mạn Kỳ làm thư ký cho cô, lẳиɠ ɭơ thế nào? Làm hỏng bao nhiêu chuyện? Kiếp này, cô làm sao có thể đồng ý, trừ khi là cô bị úng não?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT