Bầu không khí thật yên tĩnh đến mức không ai nói một lời.

"Mấy giờ?" Một lát sau, giọng nói âm trầm của Diệp Đình Dực truyền ra từ trong điện thoại.

"Năm giờ, năm giờ chiều nay, tại nhà hàng Úy Hải, anh rể đừng quên nhé." Cố Mạn Kỳ vô cùng mừng rỡ, vội vàng đáp: "Còn nữa, anh rể, để đề phòng lỡ Phùng Minh Triết có động tĩnh gì, khi em gọi điện thoại cho anh, anh nhất định phải nghe máy đấy."

"Ừ" một tiếng xong, Diệp Đình Dực cúp máy.

"Ai gọi đến thế?"

Một đôi tay nhỏ nhắn, trắng nõn ôm lấy hông Diệp Đình Dực từ phía sau. Cố Phi biếng nhác áp mặt vào sau lưng Diệp Đình Dực.

"Người không quan trọng." Diệp Đình Dực xoay người ôm lấy Cố Phi: "Làm em tỉnh ngủ?"

"Ừm, điện thoại của công ty à, có việc gì sao?"

"Không phải, chỉ là một người không quan trọng, muốn nói một vài chuyện với anh." Diệp Đình Dực đáp qua loa.

"À." Cố Phi rũ mắt, trong lòng hơi nghi ngờ nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

"Đúng rồi, mặt dây chuyền hôm qua em đeo có chiếc nhẫn hai màu, anh thấy rất đặc biệt, cho anh mượn hai ngày." Diệp Đình Dực làm như vô ý nói.

Bỗng nhiên bị nhắc tới mối họa trong đầu, Cố Phi hoảng sợ, vội vàng cúi thấp mặt né tránh ánh mắt của Diệp Đình Dực, cô tỏ vẻ trêu đùa nói: "Dây chuyền nào? Anh đàn ông đàn ang sao lại muốn mượn đồ trang sức của phụ nữ?"

Thái độ của cô thì ung dung nhưng ánh mắt lại có vẻ né tránh rõ rệt. Thấy dáng vẻ này của cô, lòng Diệp Đình Dực trầm xuống: “Lúc chúng ta kết hôn đã quá vội vàng nên nhẫn cưới trông quá bình thường. Anh muốn đặt làm một đôi nhẫn cưới đặc biệt, đúng lúc nhìn thấy chiếc nhẫn em đeo, dù hơi khó xử nhưng anh rất thích."

"Hoa văn trên đó có phải có ý nghĩa đặc biệt gì không? Hay là đưa cho nhà thiết kế nhìn qua, để xem có thể tìm được cảm hứng từ nó không." Anh thử thăm dò.

"Thế sao!" Cố Phi hơi mấp máy môi, buông tay nói: "Tiếc thật, anh nói muộn quá. Em không chú ý để chiếc nhẫn đó lung tung, hôm qua lúc trở về từ bệnh viện đã không thấy đâu nữa. Em tìm mất nửa ngày mà vẫn không biết đã để ở đâu."

Cô thở dài, nói với Diệp Đình Dực: "Chiếc nhẫn đó đẹp lắm à? Sao em chẳng thấy đẹp gì, anh còn muốn thiết kế nhẫn cưới như thế nào nữa, sao không hỏi ý kiến người sẽ đeo nó trước mặt này!!"

"Mất rồi?" Diệp Đình Dực giận tái mặt.

"Vâng." Cố Phi gật đầu.

"Được, được." Nhìn dáng vẻ không hề có ý định nói cho nhau biết sự thật, lại nhớ tới lời nói của Cố Mạn Kỳ qua điện thoại, Diệp Đình Dực dường như hiểu được lý do tại sao gần đây Cố Phi đột nhiên thay đổi, cơn giận trong lòng dần dâng lên.

Càng lúc càng tức giận, anh đẩy Cố Phi ra, giận đến cười lên nói: "Mất thì tốt! Mất thì tốt!" Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.

Cố Phi sửng sốt, vội vã đuổi theo: "Đình Dực, anh làm sao vậy?"

Diệp Đình Dực không hề để ý đến cô, bước vài bước thật nhanh ra khỏi biệt thự, lái xe đi, chỉ để lại cho Cố Phi một bóng xe lạnh lùng.

Cố Phi nhíu chặt mày đứng ở cổng biệt thự, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Cô không hề biết mình đã nói gì khiến anh tức giận?

Lúc nào Diệp Đình Dực cũng yêu thương cô, tình nguyện nhường nhịn cô, không bao giờ vô duyên vô cơ tức giận với cô, vừa nãy cô cũng không hề nói gì... Không lẽ? Chiếc nhẫn?

Chiếc nhẫn! Cố Phi chợt hiểu ra, đúng rồi, chắc chắn là vì chiếc nhẫn!

Cô vỗ mạnh vào đầu mình một cái, không ngừng hối hận! Đúng là sợ điều gì nhất thì điều đó sẽ đến. Cô ngủ đến ngốc đi, lúc Diệp Đình Dực đang hỏi về chiếc nhẫn, cô nên ăn ngay nói thật, nói cho anh biết đây là chiếc nhẫn do Phùng Minh Triết tặng, đã bị cô ném đi chứ không nên tự cho mình là thông minh mà đùa giỡn những lúc như vậy.

Diệp Đình Dực là ai chứ! Sao anh lại có thể làm những việc vô nghĩa được? Chắc chắn là đã phát hiện ra điều gì đó nên mới thăm dò cô như vậy!

Aiii, đúng là ngốc đến chết mất! Giờ thì hay rồi, chọc giận người ta... Chuyện này sao có thể giải thích rõ ràng được bây giờ?

Cố Phi hối hận không thôi.

Cô chạy nhanh lên lầu, lấy điện thoại gọi cho Diệp Đình Dực, không thèm quan tâm gì nữa. Chuyện này cô nhất định phải giải quyết, ngàn vạn lần không thể để giống như kiếp trước, một người không muốn giải thích, một người thì cho rằng không đáng phải giải thích, sẽ làm cho hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng sâu. Đến cuối, cô lại trở thành kẻ lừa dối trong hôn nhân, trở thành trò cười của giới thượng lưu, anh thì phải buồn bã rời đi để chúc phúc cho cô và "người tình".

"Tút, tút, tút." Điện thoại reo lên nhưng âm thanh lại phát ra từ ngoài ban công.

Cố Phi ngẩn ra rồi chạy vội ra xem thì chỉ thấy điện thoại của Diệp Đình Dực đang nằm phơi nắng trên ghế, ánh nắng chiếu vào nó phát sáng.

Khóe miệng hơi nhếch lên, Cố Phi bất đắc dĩ cúp điện thoại, thuận tay lướt lướt lại thấy được cuộc trò chuyện với Cố Mạn Kỳ, nhìn thời gian thì thấy mới mười phút trước...

Lẽ nào lúc cô đi ra thấy Diệp Đình Dực đang nghe điện thoại, là Cố Mạn Kỳ gọi tới?

Cô ta... Cô ta đã nói gì?

Bảo sao Diệp Đình Dực lại tức giận. Hóa ra là do Cố Mạn Kỳ bày trò. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, mâu thuẫn giữa cô và Diệp Đình Dực đều là do cô ta quấy nhiễu gây ra. Có vẻ như cô ta đã không còn đau buồn đối với việc Gia Vũ phải ngồi tù nên mới có tâm trạng gây chuyện với cô!

Trong nháy mắt khi hiểu ra, Cố Phi khẽ cắn môi, cười lạnh gọi điện thoại tiếp. Sau vài tiếng "Tút tút" vang lên, giọng nói mừng rỡ ngạc nhiên của Cố Mạn Kỳ truyền đến: "Anh rể, sao anh lại gọi điện cho em? Có chuyện gì vậy, anh muốn đổi giờ hẹn sao?"

"Lần này thông minh hơn rồi, không gọi anh Đình Dực nữa, đổi thành anh rể rồi cơ đấy." Cố Phi trào phúng nói.

"Cố... haha, chị!" Cố Mạn Kỳ kinh ngạc kêu.

"Muốn gọi thẳng Cố Phi thì cứ gọi, làm sao cứ phải đóng giả loạn cả lên?" Cố Phi nói móc: "Lúc ở sau lưng tôi lén lút hẹn với anh rể, sao không thấy cô nghĩ tới người chị này?"

" Không có... Không có! Chị, chị đừng hiểu lầm, em tìm anh rể không phải... không có chuyện gì cả..." Cố Mạn Kỳ nghẹn lời, ngập ngừng.

"Hiểu lầm? Tôi thừa biết là gì! Cô bao nhiêu lần ở sau lưng tôi, không phải lừa gạt trai trẻ lấy tiền người ta tiêu thì cũng là đòi cái dạng trăng hoa như Phùng Minh Triết tặng cho đồ trang sức." Cố Phi cười khẩy nói: "Người đàn ông giống như Diệp Đình Dực, có phải trước giờ cô chưa từng thấy qua nên vội vàng muốn dán vào người ta không?"

"Đáng tiếc, loại phụ nữ như cô còn lâu mới lọt được vào mắt anh ấy."

"Giải thích nhiều như thế! Giấu tôi hẹn anh ấy ra ngoài là có ý gì? Muốn anh ấy mua túi cho cô sao? Hay là muốn giở thủ đoạn hãm hại tôi như lần trước, động tay động chân vào đồ uống của anh ấy?"

"Có điều, tôi khuyên cô nên quên chuyện đó đi, Diệp Đình Dực không phải hạng vừa, đừng để anh ấy phải bẻ gãy tay cô!" Cô Phi châm chọc nói.

"Chị, em thật sự không có, chị hiểu lầm rồi, em, em là vì..." Cố Mạn Kỳ ngập ngừng.

"Được rồi, miệng thì nói hiểu lầm, trong lòng thì xấu xa không tưởng!" Cố Phi cười nhạt. "Vừa nãy cô nói là Diệp Đình Dực đồng ý gặp cô, có phải là muốn đổi thời gian, nghĩa là cũng hẹn xong rồi nhỉ?"

"Muốn khoe khoang với tôi đúng không? Nào, nói đi! Tôi muốn nghe từng chữ một."

Cố Mạn Kỳ yên lặng không lên tiếng, lửa giận trong người tăng vọt lên, cô ta siết chặt nắm tay, hạ giọng nói: "Được, năm giờ chiều nay, nhà hàng Úy Hải. Chị tới đây thì sẽ biết được hết."

"Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!" Cố Phi nói xong thì cúp máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play